Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 240

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Người người đều đẹp đẽ quý giá mà không tầm thường.
Vài người con của thi*p thất, thật vất vả lắm cũng được thơm lây có thể tiến cung, vậy là đem tất cả những gì mình có, kim ngân, đều đeo lên người.
Kim quang lòe lòe , rất là chói mắt.
Có vị Tống gia thứ xuất ( con của thi*p thất) tiểu thư có khả năng không quen như vậy, lại sợ rớt, lại cảm thấy chính mình quá chói mắt.
Cứ chốc lát lại quan sát, vừa muốn đánh giá người khác, đoán xem người ta có phải đang nói chính mình hay không .
Xem ánh mắt nhìn mình là hâm mộ, ghen tị, hay là khinh bỉ .
Trái tim Tô Mạt luôn luôn đặt ở chỗ Hoàng Phủ Cẩn, bởi vì đường xa, muốn truyền tin cũng không tiện.
Hơn nữa bởi vì hoàng đế sai hắn lấy lý do dẫn người tuần tra biên cương đó chuyện bí mật.
Bên người còn đi có tả hữu tham tướng do hoàng đế phái đi cùng, chỉ có bọn họ mới có tư cách trở về truyền tin.
Tô Mạt cùng Mị Ảnh kỵ sĩ đã hẹn trước, có chuyện xấu xảy ra phải nghĩ biện pháp truyền tin.
Thời điểm bình thường, không cần truyền tin.
Như vậy trong lòng nàng đều biết, cũng sẽ không ngày đêm phán đoán, trông mòn con mắt.
Mấy ngày nay, nàng mỗi cách dăm ba bữa, ban đêm sẽ cùng Lăng Nhược vụng trộm đi thăm Diệp Tri Vân .
Có đôi khi cùng hắn đấu võ mồm, lừa hắn làm điểm tâm cho nàng ăn.
Hoặc là đi quá muộn, ở ngoài cửa sổ lén lút nghe một chút, hỏi gã sai vặt một chút về tình hình trong phủ.
Hôm nay cung yến, nàng một chút cũng không muốn đến.
Không khí có mùi hoa thơm sâu kín, hình như là thủy tiên hương lộ do Hương lâu của nàng bán ra.
Nàng theo bản năng quay đầu nhìn qua, không khỏi hoảng sợ.
Vị kia tiểu thư có phải hay rất thái quá hay không, đeo một đầu đồ trang sức.
Nàng nhịn không được cắn môi, dời đi tầm mắt.
Bên kia Tống Dung Hoa thấ , kỳ quái nói:“Này, Tô Mạt, ngươi có ý tứ gì nha. Một bộ dáng xem thường người ta như vậy. Tứ tỷ của ta không đẹp bằng ngươi a, hay là không phú quý bằng ngươi a. Hay là không nhiều trang sức đeo tên đầu bằng ngươi a!”
Vị kia vừa không tự tin, lại đeo một đầu vàng bạc đồ trang sức là Tống gia thứ xuất tứ tiểu thư.
Tống gia vài vị tiểu thư con vợ cả ở nhà thấy nàng ta như vậy đã nhịn cười nửa ngày.
Hơn nữa Tống Dung Hoa còn cố ý lấy nàng ta ra, vật trang sức cồng kềnh vàng ròng, để làm cho nàng ta xấu mặt.
Nàng ta từ trước đến nay vốn không có cái thứ gì tốt, vừa thấy các nàng ấy chịu cho mượn, tự nhiên đều đeo lên.
Hơn nữa ngày thường những tỷ muội vốn không thèm nhìn nàng một cái đều giúp nàng đeo lên, nàng đương nhiên là rất vui mừng.
Chỉ cảm thấy chính mình kỳ thật rất đẹp, chẳng qua là bị mọi người lãng quên mà thôi.
Vào cung, nói không chừng có thể được hoàng đế coi trọng, để mình vào cung hầu hạ.
Hoàng đế thoạt nhìn mới có ba mươi lăm ba sáu tuổi, so với tuổi thực tế còn trẻ hơn rất nhiều.
Vào cung, có con nối dòng, ai còn dám khinh thị nàng?
Nàng đang mơ giấc mộng đẹp, vừa nghe Tống Dung Hoa nói Tô Mạt khinh thị nàng, lập tức liền phản ứng.
Nàng cắn môi ánh mắt đáng thương nhìn Tô Mạt.
Tô Mạt lười cùng các nàng ta so đo, dù sao nàng cứ như vậy ngồi yên một ngày, ngồi cho hết giờ rồi về nhà.
Nàng cũng không tin bọn họ có thể làm gì nàng.
Bên kia vài vị phu nhân của Tống gia cùng Vương phu nhân nói chuyện.
Nói nói cười cười, thanh âm liền chui vào lỗ tai của Tô Mạt.
Tống đại phu nhân nói:“Ai nói không phải chứ. Đại tiểu thư, nhị tiểu thư của chúng ta cũng đều đến tuổi lấy chồng rồi, đang lặng lẽ tìm hiểu nàh tốt a.”
Vương phu nhân cười nói:“Đại tiểu thư đoan trang hào phóng, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu hiền lành. Thật sự là hiếm có trong thiên hạ. Quý phi nương nương chẳng lẽ không muốn tự mình lưu giữ lại sao?”
Tuy rằng trong lòng nhận thức chuẩn vị trí thái tử phi là nữ nhi của mình.
Nhưng trước mặt vẫn là làm bộ như không biết.
Hơn nữa, cũng muốn thử Tống gia một chút.
Có phải hay không cũng đang ngắm nghía vào vị trí đó.
Dù sao hoàng hậu đều thích tìm người từ gia tộc của mình chọn vào vị trí thái tử phi của con mình và làm hoàng hậu tương lai.
Hiện tại bọn họ đều lôi kéo Tô gia bọn họ.
Nhưng vạn nhất có biến cố thì sao?
Hơn nữa, Vương phu nhân cũng nhìn trúng Tống gia đại tiểu thư, nghĩ có thể gả cho Tô Trì.
Lời này, trước đây nàng nói bóng nói gió để tẩu tử thăm dò trước ý của hoàng quý phi.
Cũng dể tẩu tử làm bộ như cố ý vô tình đề cập tới Tống gia.
Bọn họ cảm thấy mọi chuyện đều sắp có tác dụng rồi.
Cho nên Vương phu nhân lần đó mới vội vã đề cập với lão phu nhân.
Lão phu nhân lại cố tình cản trở.
Cho nên lần này nàng muốn cùng Tống gia phu nhân đề cập sơ qua, nếu Tống phu nhân có cái ý tứ kia.
Vậy xem như tam phương đều đồng ý .
Có hoàng quý phi làm mai, cho dù lão phu nhân không cho phép, cũng vô dụng .
Có hoàng quý phi làm mai, cho dù lão phu nhân không cho phép, cũng vô dụng .
Lão phu nhân có lớn thế nào, còn có thể lớn hơn quý phi?
Ai biết Tống phu nhân thở dài, hạ giọng nói:“Ta nghe ý tứ của hoàng quý phi, của bệ hạ. Nói nhị điện hạ tuổi đã lớn rồi, nên chuẩn bị hôn sự trước. Dự định lựa chọn từ huân quý gia ( những gia đình vương tộc quan lại quyền quý thư hương). Nói ra tên họ mấy nhà, còn có đại tiểu thư các ngươi cùng đại tiểu thư chúng ta nữa......”
Lời còn chưa dứt, Vương phu nhân a một tiếng.
Tô Mạt cũng giật mình một cái, tinh thần lập tức linh lợi.
Vảnh tai cẩn thận nghe.
Đại tiểu thư đứng bên cạnh cũng bị nàng làm hoảng sợ,“Mạt nhi ngươi làm sao vậy?”
Tô Mạt bởi vì tập võ, thính lực so với người khác rất nhiều.
Cách xa như vậy, đại tiểu thư đương nhiên nghe không thấy.
Tô Mạt quay đầu nhìn nàng một cái, nhíu mi nói:“Các nàng ta đang thương lượng làm sao để liên hôn.”
Đại tiểu thư cắn môi, cúi thấp đầu, nhấc ly trà lên, nhẹ nhàng gảy những chiếc lá trà màu xanh như ngọc.
Trong đầu lại nghĩ tới thanh âm trong suốt kia, không khỏi một trận tim đập nhanh, vội uống một ngụm trà.
Tống Dung Hoa cùng Tống tứ tiểu thư thì thầm to nhỏ, Tống tứ tiểu thư bưng trà, thướt tha lả lướt, loạng chà loạng choạng hướng Tô Mạt đi tới.
Là thật sự uốn éo.
Bởi vì nàng ta vì muốn chứng minh bản thân mình có vẻ yểu điệu, chẳng những ăn mặc thiếu vải, hơn nữa thắt lưng thắt chặt cơ hồ thở không nổi.
Đại điện lớn như vậy, cho dù có đốt lửa nóng nàng ta cũng thở ra khói.
Nàng ta như là cổ vũ đủ dũng khí hướng Tô Mạt đi tới, thời điểm gần đến trước mặt Tô Mạt thả chậm cước bộ, nói:“Tô gia ngũ muội muội, đã sớm nghe người ta nói ngươi trí tuệ vô cùng, chỉ hận khó gặp.”
Nói xong liền trong suốt hạ bái, lại nói:“Hôm nay gặp được, trong lòng thực yêu thích. Về sau mọi người chúng ta nên đi lại nhiều hơn.”
Nói xong liền đưa cho Tô Mạt ly trà.
Tô Mạt ngẩn ra một chút, tình huống gì vậy?
Còn muốn kính trà?
Ly kỳ cổ quái .
Nàng vừa muốn nói chuyện, đột nhiên Tống tứ tiểu thư liền ᴆụng tới nàng, ly trà nhỏ nhìn như kiểu sắp đổ lên người nàng.
Tô Mạt theo bản năng mũi chân lấy gầm bàn làm điểm tựa, chiếc ghế dựa liền thối lui.
Tống tứ tiểu thư lập tức ᴆụng phải chân bàn, ly trà đổ rơi trên đĩa đựng trái cây.
Một trận âm thanh liểng xiểng.
Mọi người lập tức nhìn qua.
Bên ngoài nghe thấy, hoàng đế sai người tới hỏi có chuyện gì xảy ra vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc