Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 239

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hắn trước nay vẫn không có được tấm lòng độ lượng như của cha nuôi, từ nhỏ lúc nhìn thấy cha nuôi thống khổ gian nan như vậy, hắn thật sự có loại xúc động.
Muốn đi *** cho hả giận.
Cha nuôi sợ hắn trở nên tàn nhẫn lãnh khốc.
Luôn cố gắng nói cho hắn biết thế gian có rất nhiều ấm áp.
Bảo hắn không cần nản lòng.
Hiện tại hắn tìm được rồi, ông trời chiếu cố.
Cho dù hắn đã trải qua nhiều thống khổ như vậy, vẫn có thể đạt được hạnh phúc.
Quả thực giống như nằm mơ vậy.
Ngoài cửa Diệp Tri Vân dùng sức chớp ánh mắt, lại chớp mắt nhếch miệng, mới cười rộ lên, một cước đá văng cửa,“A a, vợ chồng son lén lút, lại bị lão tử bắt được.”
Tô Mạt thật sự là hết chỗ nói rồi.
Hắn như thế nào lại xuất quỷ nhập thần như vậy nha.
Diệp Tri Vân đặt xuống khay điểm tâm,“Đến, đây là điểm tâm ta cố ý chuẩn bị hối lộ ngươi. Nghe nói ngươi là tiểu ma nữ. Không thể đắc tội. Đắc tội rồi ngươi sẽ trả thù .”
Tô Mạt cười hắc hắc, liếc mắt nhìn hắn,“Người biết là tốt rồi.”
Nàng gắp lên một miếng điểm tâm, đưa cho Hoàng Phủ Cẩn trước,“Ngươi nếm thử, ăn được không.”
Hoàng Phủ Cẩn cắn một miếng, chế nhạo hướng nàng cười cười,“Không có độc .”
Tô Mạt hừ một tiếng, cau cái mũi, giống hệt con mèo nhỏ đáng yêu.
Nàng đem điểm tâm nhét vào miệng, quả nhiên là ngon.
Bên trong có các loại quả nhân, hương vị ngọt ngào ngon miệng, mùi vị phong phú, tầng tầng lớp lớp.
Nhưng lại có một loại cảm giác đưa vào miệng liền tan ra.
Quả thực là......
Ăn quá ngon.
Tật xấu nàng lúc ở đặc huấn doanh lại tái phát, lập tức một tay bốc một cái, nhét vào miệng, lại bốc một cái.
Diệp Tri Vân bắt chéo chân,“Tĩnh nhi a, ta thấy thế nào nàng dâu này của ngươi......”
Hắn kéo thật dài âm cuối, chính là không nói nốt.
Tô Mạt hướng hắn làm cái mặt quỷ,“Như thế nào chứ, ta chính là hết ăn lại nằm.”
Nàng cũng không thích nấu cơm ám khói dầu khí, nhưng liền thích ăn đồ ăn ngon .
Lúc này Lưu Vân, Lưu Hỏa dẫn theo người bày biện đồ ăn.
Cơm chưa ăn xong, trong cung lại cử người tới thúc dục, một khắc cũng không có thể chậm trễ.
Hoàng Phủ Cẩn chậm rãi buông chiếc đũa, chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói:“Các ngươi tiếp tục ăn, đều không cần đi tiễn ta. Ta đi luôn đây.”
Tô Mạt hốc mắt đau nhức, cũng không quản Diệp Tri Vân chê cười, lập tức nhào vào lòng hắn.
Hoàng Phủ Cẩn cười cười, vuốt đầu nàng,“Ngoan nào, mau đi ăn cơm. Cứ coi như a đi Tây Vực đi buôn bán một chuyến, rất nhanh sẽ trở về.”
Diệp Tri Vân đột nhiên nói:“Nha đầu, ngươi yên tâm đi. Hắn sẽ không ở bên ngoài lén lút gặp nữ nhân khác đâu.”
Tô Mạt nhịn không được lại nín khóc mỉm cười, lườm nguýt hắn,“Hắn nhất định là bị ngươi xúi bẩy đến hư rồi. Tuổi còn trẻ mà đã biết khi dễ nữ hài tử.”
Nếu không thì lúc gặp mặt ở Lăng Hư, làm sao lại đối với nàng như vậy?
Hừ!
Hoàng Phủ Cẩn nhìn Diệp Tri Vân, lại lưu luyến nhìn Tô Mạt, sau đó xoay người bước đi.
Tô Mạt cố ý cùng Diệp Tri Vân nói nói cười cười, chính là không dám quay đầu.
Diệp Tri Vân chế nhạo nói:“Nha đầu, không sao, cứ khóc đi. Ta sẽ không chê cười ngươi. Giống như con ta một nam nhân tốt như vậy, biết bao nhiêu nữ nhân vì hắn mà khóc ૮ɦếƭ đi sống lại, khóc đứt ruột cũng được a.”
Tô Mạt phun cho hắn một miếng,“Một chút cũng không đứng đắn. Vốn ta định tôn trọng ngươi. Nghe hắn nói chuyện về ngươi, còn nghĩ ngươi là một lão nhân hiền lành hòa ái cỡ nào chứ. Hừ!”
Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài,“Đi về nàh ta. Phỏng chừng lại bị phạt sao chép kinh thư .”
Nàng chạy trốn như bay, ghét nhất bị ly biệt , không thích nước mắt.
Không cần thương cảm.
Không bằng cứ như vậy, cãi nhau ầm ĩ , không nói hẹn gặp lại.
Quay đầu lại nhìn hắn.
Diệp Tri Vân thấy nàng chạy trốn như lốc, Lăng Nhược đuổi theo ở phía sau, hô to:“Này, lần sau đến đừng lén lút, ta để cửa cho ngươi!”
Tô Mạt cũng không quay đầu lại, hừ nói:“Ngươi ở nhà, ai muốn đến nha. Đừng có mà chảnh chọe !”
Ra cửa, bên ngoài đã đậu một chiếc xe ngựa của Tô phủ, là quản gia Tô Trung.
Hắn cười nói:“Ngũ tiểu thư, lão phu nhân bảo ta tới đón ngài trở về.”
Tô Mạt vẻ mặt đau khổ,“Tô quản gia, có thể hay không coi như ta không có mặt, cứ coi như ta đi Triệu tiên sinh gia .”
Tô Trung ha ha cười,“Tiểu thư, sợ là không được đâu. Lão phu nhân đều đã nhận định ngài ở trong này, mặc kệ ngài có ở đây hay không, đều đã thành văn. Lão phu nhân chính miệng phân phó .”
Tô Mạt biết không có đường nào thương lượng, đành phải trở về.
Lão phu nhân đang ở nhị nội môn thưởng mai, thấy nàng tiến vào, hừ hừ cười,“Nha đầu, năm nay, ngươi ngoan ngõa ở nhà sao chép kinh thư cho ta đi.”
Tô Mạt vẻ mặt đau khổ, hành lễ xong,“Ta đã biết.”
Thật sự là lão thái thái giảo hoạt!
Lão phu nhân lại nói với Lăng Nhược:“Thỉnh cô nương đi truyền tin cho nhị tiểu tử cùng đại tiểu thư của nhà chúng ta, để bọn họ nhanh trở về, đừng ở nơi đó quấy rầy Triệu tiên sinh người ta.”
Lăng Nhược đáp ứng , liền đi.
Tô Mạt chép sách vèo một cái đã tới năm sau.
Trận đại tuyết lớn thứ hai, hoàng đế cùng hoàng quý phi đặc chiêu Tô gia, Tống gia hai nhà vào cung yết kiến.
Đây là thứ nhất, hơn nữa không có mời các triều thần khác.
Xem như ân điển vô thượng.
Hai nhà đương nhiên phải cẩn thận ứng phó.
Dù sao cho dù là được sủng ái đi nữa, rất nhiều phương diện phải cẩn thận chú ý, miễn cho bị người ta lợi dụng bắt lấy nhược điểm.
Hoặc là bị coi như sự cố để gây sự.
Hoàng đế nói là tìm bọn họ họp mặt nói chuyện tất niên, giống như là người nhà vậy, không cần quá câu thúc.
Cho nên cũng không ở Thái Hòa cung, mà là đi Tuyên Hòa điện.
Tuyên Hòa điện hai bên chính điện dùng màn che thật dày để ngăn cách.
Bên trái là nơi đám thanh niên nam nữ nói chuyện.
Bên phải là nơi dành cho nữ tử trưởng thành cùng đám phụ nữ nói chuyện.
Mà ở chính giữa là hoàng đế dẫn theo quý phi cùng với các vị hoàng tử, công chúa chưa thành niên, còn có hai nhà Quốc Công, lão phu nhân….
Cả tòa đại điện bố trí đẹp đẽ quý giá mà khiêm tốn, thoải mái, cũng không giống với những cung điện rộng lớn tráng lệ khác làm cho người ta cảm thấy áp lực.
R*ợ*u quá sau ba tuần, hoàng đế hơi hơi cười hỏi Tô Nhân Vũ,“Mạt nhi đâu, trẫm như thế nào không nhìn thấy nha đầu đó đến kính R*ợ*u?”
Tô Nhân Vũ vội hỏi:“Bệ hạ, Mạt nhi đều lớn rồi, đang ở bên phải cùng các tỷ tỷ và Tống gia các tiểu thư cùng nhau tán gẫu chuyện may vá thêu thùa.”
Tán gẫu may vá thì không, tranh đấu gay gắt thì có đó.
Đám người tiểu thư khuê các đó, ngày thường cơ bản không ra khỏi đại môn, nhị môn cũng không bước qua.
Ngoài việc ở nhà so sánh sắc đẹp với các tỷ muội, tranh thủ tình cảm ra, cũng không có việc gì làm.
Nay thật vất vả mới được đi ra một chuyến, xuất hiện ở trong cung, làm sao có thể yên tĩnh?
Ngoại trừ Tô Mạt cùng đại tiểu thư ra, tất cả các nàng ấy đều trang điểm lộng lẫy xinh đẹp.
Nhưng trình độ các tiểu thư khuê cũng là bất đồng .
Mấy vị tiểu thư con vợ cả của Tống gia, tuy rằng mạnh hơn, có sự sắc sảo, nhưn thần thái, dáng vẻ, ngôn ngữ …cũng không khiến người ta thấy có gì đặc biệt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc