Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 238

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Như là có hai con giun to ghé vào nơi đó.
Dữ tợn đáng ghê sợ.
Nhìn thấy ghê người.
Hoàng Phủ Cẩn đứng ở tại chỗ, nhìn nàng tiến lên.
Hắn không nhắc nhở nàng nàng, cũng không có trấn an nàng.
Hắn tin tưởng, cho dù nàng sẽ bị dọa nhảy dựng lên chút, cũng tuyệt đối sẽ không ghét bỏ.
Nàng của hắn không phải là một đóa hoa nhỏ mềm mại, không cần tránh ở trong nhà ấm chờ đợi hắn che chở.
Nếu hắn nghĩ như thế, nàng ngược lại sẽ rất tức giận.
Cho nên hắn không có nhắc nhở nàng.
Chỉ có như vậy mới có thể tạo cho nàng sự chấn động chân thành nhất.
Mới có thể giống như hắn, hết thảy đều hiếu kính Diệp công công, tôn trọng hắn.
Hoàng Phủ Cẩn một bên áy náy sẽ dọa đến nàng, một bên lại đắc ý nàng là một nữ nhân lợi hại.
Sẽ làm cho cha nuôi cũng nhìn với cặp mắt khác xưa.
Đồng thời Diệp Tri Vân vừa khiếp sợ nha đầu kia thật sự là khác người, vừa kinh ngạc nha đầu kia có lá gan ghê gớm thật.
Nhìn thấy mình chẳng những không có kêu sợ hãi ngất đi, ngược lại đôi đồng tử còn phóng đại.
Biểu tình thực H**g phấn.
Hắn móp miệng,“Không thú vị, không dọa đến ngươi.”
Tô Mạt bật cười, trò con nít, còn muốn hù dọa nàng!
Nàng chỉnh đốn trang phục thi lễ, điềm nhiên hỏi:“Gặp qua cha nuôi!”
Diệp Tri Vân là cha nuôi Hoàng Phủ Cẩn, bất quá là trước đây hồi còn nhỏ kêu như vậy.
Vì an ủi Hoàng Phủ Cẩn không có tình thương của cha.
Trước mặt người khác chính là Diệp công công.
Là một lão nô.
Hắn không nghĩ tới Tô Mạt kêu một tiếng ‘ Cha nuôi’ hào phóng sảng khoái như vậy.
“Hừ, nha đầu không e lệ!” Hắn chế nhạo nói.
Biểu tình đó bởi vì ánh mắt nhíu lại, có vẻ rất là dữ tợn.
Nhưng ánh mắ kia t, lại thật sự kiều mỵ.
Tô Mạt cảm thấy mí mắt run lên, nam nhân này may mắn hủy dung rồi.
Nếu không chẳng phải là tên đại yêu nghiệt sao.
“Hừ, lão nhân không phúc hậu!” Tô Mạt trả lời lại một cách mỉa mai,“Tránh ở chỗ tối hù dọa người ta!”
Hoàng Phủ Cẩn khó xử, nguyên bản nghĩ đến cha nuôi cùng Tô Mạt hai người họ sẽ nói chuyện thân thiết nồng nhiệt.
Giới thiệu một chút với nhau, tỏ vẻ có hảo cảm một chút.
Dựa vào hiểu biết của hắn về Tô Mạt hiểu, nàng sẽ nói cha nuôi, về sau ta sẽ chiếu cố ngươi.
Dựa vào sự hiểu biết của hắn với Diệp công công, hắn sẽ vuốt đầu Tô Mạt nói, nha đầu, tiểu tử kia đi rồi, hai chúng ta sẽ sống nương tựa lẫn nhau.
Như thế nào, lại đấu võ mồm chứ?
Hắn có điểm không hiểu, kinh ngạc nhìn bọn họ.
Diệp Tri Vân liếc trắng mắt,“Tiểu tử, ngươi quản cho tốt nàng dâu của ngươi, đừng về sau sợ lão bà.”
Tô Mạt không khách khí nói:“Lão nhân, người đây là ghen tị.”
Chính mình không có lão bà.
Nàng đã nhìn ra, tên thái giám cùng thái giám khác không giống nhau.
Hắn không sợ người khác vạch ra chỗ yếu, cũng không biết xấu hổ e lệ.
Quả nhiên, Diệp Tri Vân nhảy đến trước mặt nàng, nhìn nàng bằng nửa con mắt,“Nha đầu, lão bà của ta, so với ngươi vừa thành thục vừa tướt tha, tốt hơn ngươi nhiều.”
Tô Mạt liền chu miệng,“Ngươi tại sao không đi tìm một tiểu oa nhi mới sinh ra để so sánh đi?”
Diệp Tri Vân hắc hắc đắc ý nói:“Ngươi cũng thừa nhận chính mình là một tiểu oa nhi còn hôi mùi sữa. Nhỏ như vậy liền quyến rũ con ta thần hồn điên đảo , không biết xấu hổ!”
Tô Mạt tức giận đến dậm chân, khuôn mặt nhỏ nhắn mặt nhăn thành cái bánh bao, lớn tiếng nói:“Hoàng Phủ Cẩn, hắn khi dễ ta!”
Hoàng Phủ Cẩn sớm nhịn không được, lại bị nghẹn xuống muốn nội thương.
Vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy mộ dạng nàng bị tức giận như vậy, nàng mà hắn biết là người luôn lường trước được mọi sự việc.
Hắn sờ sờ đầu nàng,“Hắn nói là thực tế a.”
Tô Mạt mắt hạnh trừng lên,“Cái gì là tình hình thực tế? Ngươi cũng nói ta không biết xấu hổ! Hừ, được, ngươi chờ xem.”
Nàng xoay người bước đi.
Diệp Tri Vân giẫm chân cười to, nhanh như chớp đuổi theo nàng,“Tiểu nha đầu, ngươi về sau đến chỗ ta, ta làm món điểm tâm sở trường cho ngươi ăn.”
Tô Mạt nheo mắt liếc hắn một cái, quay đầu nói:“Không thèm!”
Ôm cánh tay bước đi.
Diệp Tri Vân vội lại ngăn nàng lại, cười nói:“Vậy ngươi hôn ta, ta xin lỗi ngươi. Về sau ta đảm bảo đều nghe lời ngươi.”
Tô Mạt cười xấu xa, vừa muốn đi tới gần, đột nhiên một trận gió xẹt qua, đem nàng tha đi mất.
Hoàng Phủ Cẩn lạnh lạnh nói:“Cha nuôi, người quá đáng rồi.”
Diệp Tri Vân oán hận nói:“Được rồi, ngươi cứ như vậy đi. Lão tử thật vất vả không dễ dàng thoát khỏi cái nơi quỷ quái kia, rốt cục mới có nha đầu không chê lão tử ta xấu xí. Ngươi còn không cho cơ hội. Thật sự là chán quá đi mà.”
Nói xong, uốn éo đầu, hầm hừ bỏ đi.
Tô Mạt cười hắc hắc, hừ, trò con nít, còn muốn liên hợp với Hoàng Phủ Cẩn đối phó nàng chứ.
Bị chọc tức đi mất.
Hoàng Phủ Cẩn đem nàng buông ra, nhéo nhéo chóp mũi của nàng,“Ngươi quỷ nha đầu này.”
Náo loạn trong chốc lát, lại vẫn là tránh không được sự thương cảm.
Dù sao đi lúc này, cũng là có nguy hiểm.
“Mạt nhi, ăn cùng ta bữa cơm đi.”
Hắn nắm bàn tay nhỏ bé của nàng vào phòng.
Ăn xong bữa cơm này, hắn lập tức phải đi, không thể ở lại nhà.
Vốn nghĩ rằng hai ngày nữa mới phải đi, ai biết đột nhiên nhận được hoàng đế thủ dụ.
Mà nàng lại bị lão thái thái chế trụ.
Lăng Nhược báo lại, hắn nghĩ thời điểm rời kinh thành đi, sẽ di qua bên Triệu tiên sinh gia nhìn nàng một cái rồi mới đi.
Ai biết nàng thế nhưng đã tới đây.
“Ta không ở kinh thành, nàng phải ngoan ngoãn.”
Hắn lấy ghế ta, kêu nàng ngồi xuống.
Tô Mạt cúi mắt, tấm tức nói:“Biết. Ta xác định phải ở nhà sao chép kinh thư.”
Lão phu nhân là sẽ không bỏ qua cho nàng.
Bất quá dù sao hắn cũng không ở kinh thành, sao chép kinh thư thì sao chép chứ.
“Nếu có cơ hội, đến giúp ta thăm cha nuôi, không cần luôn ở cùng hắn, liền nhìn một cái là được.”
Hắn nâng tay giúp nàng chỉnh lại bím tóc, mới vừa rồi đùa nghịch đã bị lỏng ra.
Tô Mạt gật đầu,“Chỉ cần có thời gian ta sẽ đến. Hắn......”
Nàng muốn hỏi khuôn mặt hắn, lời chưa xuất khẩu liền nuốt trở về.
Vẫn là đừng hỏi, miễn cho hắn khó xử, lại vạch trần một lần vết sẹo khác.
Hoàng Phủ Cẩn nói:“Khuôn mặt hắn tại sao lại thành như thế, hắn vẫn không chịu nói cho ta biết. Ngày thường hắn rất lạc quan, một chút cũng không để ý. Nhưng đôi khi, hắn sẽ thực yếu ớt. Tính tình cũng không tốt, rất thống khổ, cho dù ta dùng nội lực cũng không có cách nào giúp hắn trấn trụ cái loại thống khổ này......”
Tâm hắn run lên, theo bản năng nắm chặt tay Tô Mạt.
Tô Mạt cầm tay hắn, ôn nhu nói:“Ngươi yên tâm. Trước kia ngươi một mình gánh chịu, hiện tại ta giúp ngươi cùng nhau gánh. Thống khổ lớn như vậy, nhiều người cùng gánh, thì dễ gánh thôi. Trở nên nhẹ nhàng.”
Trong lòng Hoàng Phủ Cẩn vốn chua xót, hiện tại lại cảm thấy rất vui mừng.
Xem ra một chuyến đi, đã khiến cho hắn được lợi cả đời.
Ngày đó hắn đi tìm Hồ đại phu, là muốn dẫn đại phu về chữa bệnh cho cha nuôi.
Lại không nghĩ rằng, cũng tìm được nàng.
Hắn giang cánh tay đem nàng ôm vào trong lòng, ôn nhu nói:“Mạt nhi, cám ơn nàng.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc