Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 237

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Lệnh đại xá, nói không cần sao chép kinh thư nữa, hắn quả thực là muốn dập đầu tạ ơn trời phật.
Mấy người vui mừng như điên ngồi xe xuất môn, Tô Mạt đắc ý nhìn nhị ca liếc mắt một cái,“Nhị ca, ta cứu ngươi đó.”
Tô Việt liên tục thở dài,“Tiểu muội quá lợi hại. Nhị ca bội phục bội phục.”
Hắn chế nhạo nàng, cười nói:“Muốn nửa đường thả ngươi xuống hay không?”
Tô Mạt chu miệng, liếc mắt,“Mới không cần. Nhị điện hạ cũng sẽ đi.”
Kết quả thời điểm sắp đến nhà Triệu tiên sinh, Lăng Nhược cưỡi ngựa đuổi theo.
Tô Việt kêu người vội dừng xe lại.
Lăng Nhược phi thân xuống ngựa,“Tiểu thư, Tĩnh thiếu gia phải đi rồi.”
“A? Nhanh như vậy?”
Tô Mạt ngẩn người một chút, lập tức liền phi thân nhảy xuống xe ngựa, giống như con chim yến nhẹ nhàng bay lên ngựa, phóng ngựa bay như gió.
Tô Việt cười, vẫn là để hắn nói trúng rồi.
Hắn nói với Lăng Nhược:“Chờ tiểu thư làm xong việc, ngươi mang nàng đi tới nhà Triệu tiên sinh. Chúng ta chờ muội ấy ở đó.”
Lăng Nhược đáp ứng, lập tức thi triển khinh công đuổi theo.
Đại tiểu thư nhìn bóng dáng các nàng, khe khẽ thở dài.
Tô Việt cười nói với Tô Trung:“Đại quản gia, chúng ta cứ đi trước thôi. Tiểu thư sẽ trở về.”
Tô Trung đương nhiên không nhiều lời, đánh xe đi.
Chỉ nói Tô Mạt lấy áo choàng che mặt, thúc ngựa phi thật nhanh, đến Lâm Giang Vương phủ, cũng không tiến vào đại môn.
Xem xét chuẩn cẩn thận bên ngoài tường có gốc liễu to, thả người nhảy xuống, thân thủ nhẹ nhàng như chim yến.
Sau đó lại là nhảy lên trên bờ tường, lại xoay người khẽ một cái, nhẹ nhàng như yến rơi xuống đất.
Vừa mới rơi xuống đất, lập tức truyền đến thanh âm vỗ tay,“Hảo!”
Một người lớn tiếng khen ngợi.
Tô Mạt ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy là Lưu Vân, bĩu môi,“Hắn đâu?”
Lưu Vân hành xong lễ,“Gia đang thu thập hành lý. Tiểu thư tới chậm chút nữa thôi, gia sẽ đi mất rồi.”
Tô Mạt không để ý tới hắn, đi nhanh về hướng phòng của Hoàng Phủ Cẩn.
“Hoàng Phủ Cẩn, sao đi sớm vậy!”
Vừa nói Tô Mạt vừa đẩy cửa đi vào, nhìn hắn đang đưa lưng về phía nàng thu thập bao hành lý, thì lao đến bên hắn.
Khoảng cách từ cửa đến chỗ Hoàng Phủ Cẩn là khoảng hơn một trượng.
Hoàng Phủ Cẩn vội quay lại đón lấy thân thể mềm mại đang lao tới, nhíu mi nói:“Nếu nhào vào ***ng trúng mép bàn, rồi bị ***ng sứt răng. Đến lúc đó không biết ai khóc đâu.”
Tô Mạt khoác tay ôm lấy gáy hắn, làm nũng nói:“Sao lại đi gắp vậy a. Lần trước không phải nói đợi vài ngày nữa sao?”
Bởi vì sắp ly biệt, nàng lưu luyến không rời, hơi hơi bĩu môi, nhẹ nhàng cắn bờ môi đỏ hồng, ánh mắt long lanh **** rất là ưu thương.
Nhu tình mật ý mà trước đây chưa từng có.
Hoàng Phủ Cẩn tâm thần rung động, lại chỉ cười cười, đem nàng ôm lấy đặt lên bàn, ôn nhu nói:“Ta cho ngươi......”
“Ai nha, đáng ghét, hắn như thế nào chán ghét như vậy, nhất định là hắn buộc ngươi hiện tại phải đi. Khẳng định đúng vậy!”
Tô Mạt một quyền nện ở trên bàn, rất tức giận, nhất định phải cùng hắn tính sổ.
Bất quá là thủ dụ của hoàng đế, ai cũng không có cách nào khác thay đổi.
Nàng lại vội nói:“Ta sai người đem đồ tới, đã tới chưa?”
Thời gian gấp gáp, nàng sợ tới không kịp nữa.
Hoàng Phủ Cẩn vươn tay sờ sờ hai má nàng, muốn nói gì đó, nàng lại ngắt lời hắn,“Cũng không sợ. Dù sao A Lí bọn họ sẽ hội hợp với ngươi.”
Hoàng Phủ Cẩn nói:“Ta......”
“Ta nói với ngươi a, cái khác không quan trọng, có một thứ là thiên lý nhãn ngươi nhất định phải mang theo. Thời điểm ta rời khỏi nhà máy, vài vị sư phó đã nghiên cứu gần hoàn mỹ rồi. Nhưng là bỏ đi quá nhiều bếp lò, mới làm được có một cái. Thiên lý nhãn này, có thể đem......”
“Mạt nhi, Mạt nhi...... Ta biết.”
Hoàng Phủ Cẩn rốt cục nhịn không được, hai tay đang ôm hai má nàng, muốn cùng nàng nói điều gì đó.
Tô Mạt nghĩ tới sắp phải ly biệt, nhìn trên mặt hắn vết dấu tay đã tiêu tan hơn phân nửa, nhưng vẫn còn để lại dấu vết tím xanh.
Cảm thấy nóng lên, nhanh chư chớp vươn người trên gương mặt hắn hôn một cái.
......
Hoàng Phủ Cẩn thân thể cứng lại.
Tô Mạt cũng sững người luôn.
Nàng lập tức tựa đầu chui vào trong lòng hắn, hét lên một tiếng.
“Hắc hắc, hắc hắc hắc, tiểu nha đầu, tiếp tục nha, coi như ta không tồn tại!”
Ở góc ghế thái sư, một người thanh âm thô dát, nói không nên lời rất khó nghe.
Nhưng thanh âm kia lộ ra chút chế nhạo vui sướng, không hề ác ý.
Người ẩn nấp trong một góc tối, thấy không rõ mặt, chỉ là cặp mắt kia lại sáng rực như vì sao trên bầu trời mùa đông.
Tô Mạt 囧 muốn ૮ɦếƭ.
Hoàng Phủ Cẩn giữ chặt lấy bàn cười gập cả lưng.
Tô Mạt đá hắn một cước, lấy áo lông cáo của mình gói lại bọc hành lý:“Này, ngươi sao không nói sớm trong phòng có người?”
Thật sự là quê ૮ɦếƭ đi được.
Nàng không muốn sống nữa a!
Ai cũng đừng ngăn cản nàng, nàng muốn đào một cái lỗ chui xuống quách cho xong!
Không được, còn phải làm thêm một nấm mồ.
Mặt trên dựng một khối bia, viết là ngày này tháng này năm này bị ૮ɦếƭ vì xấu hổ!
Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng cuộn thu mình lại trên bàn, giống như một chú sóc con, nhịn không được cười kéo nàng ra.
“Mạt nhi, đây là người mà ta nói với nàng đó, Diệp công công. Là cha nuôi ta.”
Tô Mạt không náo loạn, nàng quay đầu nhìn qua, vẫn là không thấy rõ mặt hắn.
Nơi đó như thế nào tối như vậy chứ, như là cố ý che mành, hay là có tấm bình phong che lại vậy.
Nàng đẩy Hoàng Phủ Cẩn ra hướng góc đó đi qua, không biết vì sao, tim đập lợi hại.
Có chút chờ mong, thế nhưng...... Mơ hồ có điểm sợ hãi.
Tưởng tượng một chút, một người ẩn thân ở trong góc phòng.
Nàng cho dù là rất sốt ruột.
Nhưng dựa vào công lực của nàng, cũng nên nghe thấy hắn hô hấp.
Thế nhưng nàng phải đợi đến hắn nói ra tiếng mới ý thức được trong phòng có người.
“Nha đầu, ta đã nhắc nhở ngươi a, bị dọa đến ta cũng không phụ trách!”
Người nọ tựa hồ có điểm H**g phấn, thanh âm càng thêm kỳ quái nổi lên.
Tô Mạt nắm chặt tay, một hơi vọt đi qua.
Ánh mắt thích hợp với bóng tối, nàng nhìn rõ người đó.
Cũng đã thành công bị hù dọa.
Chỉ là, tâm bị dọa, nhưng biểu tình của nàng lại gắng chống đỡ.
Trước mắt đây là một người thế nào nhỉ, có một đôi mắt đẹp nhất trên thế giới này.
Cặp mắt kia trong suốt trong vắt, mang theo ý cười ấm áp.
Thật giống như một tia kim quang lấp lánh trên dòng sông băng.
Có lẽ chỉ có đôi mắt kiểu như vậy, mới có thể sưởi ấm trái tim của Hoàng Phủ Cẩn.
Ở trong chốn thâm cung hắc ám đầy rẫy sự xấu xa, một đứa nhỏ cô độc bất lực.
Quanh mình chỉ có sự lạnh lùng cùng châm chọc, chỉ có sự đối đãi ác độc.
Là ánh mắt này, cho hắn ấm áp.
Cùng dũng khí sống sót.
Làm cho hắn trở nên kiên cường.
Không khuất phục sợ hãi trước sự đối đãi không công bằng cùng vận mệnh đau khổ.
Vốn là một nam nhân rất đẹp như vậy, nhưng vì sao bị phá hủy.
Hai bên má, dọc từ mũi bắt đầu đến bên tai, có một đường vết sẹo rất sâu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc