Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 236

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Lão phu nhân cầm lấy đây đùa nghịch một chút, thấy một đầu có một nhô ra một cục, liền thử tách ta, quả nhiên lộ ra một cái hộp.
Lão phu nhân theo bản năng nhìn chăm chú vào nó.
Tất cả mọi người tò mò nhìn chằm chằm bà, thấy lão phu nhân nhìn híp cả mắt lại, con mắt trái bị màu sắc phỉ thúy của Ngọc Tiêu hấp dẫn.
“Lão phu nhân, là cái gì a?”
Vài nha đầu nóng ruột hiếu kì vội hỏi.
Lão phu nhân há to miệng, cũng không nói chuyện, hai tay lại sờ soạng động đậy.
“Oa!”
“Ý!”
“Ái?”
“Oh!”
Lão phu nhân thái độ như thế khiến vài người bọn họ nóng vội muốn ૮ɦếƭ.
Sau một lúc lâu lão phu nhân lấy ngọc tiêu xuống, vẫn chưa hết thỏa mãn, như bị chấn trụ ngơ ngơ ngác ngác.
Tinh thần du nhập ra bên ngoài.
Đám người Xuân Thủy vội la lên:“Lão phu nhân, rốt cuộc là cái gì vậy, nói một chút cho chúng nô tỳ với a.”
Tròng mắt Lão phu nhân vòng vo chuyển động, trên mặt là một loại biểu tình sung sướng nói không nên lời.
Nàng chậc lưỡi thở dài:“Thật sự là -- bảo bối nha!”
Lão phu nhân đưa cho đại tiểu thư,“Ngươi tới nhìn xem.”
Đại tiểu thư việc vội nhận lấy, khẩn cấp ngó mắt tới.
Phản ứng sau đó so với lão phu nhân càng khoa trương hơn nữa.
Mọi người thấy lão phu nhân thất thường, đại tiểu thư trước nay luôn lạnh nhạt cũng trở nên thất thường.
Đều càng thêm tò mò đó là cái cái gì.
Lão phu nhân cười tủm tỉm nhìn Tô Mạt,“Nha đầu, đây là do ngươi làm ?”
Tô Mạt cười nói:“ Thời điểm ta đọc sách, thấy có phương pháo như vậy, ta cảm thấy thú vị, tìm thiệt nhiều thứ nghịch ngợm. Sau lại ngẫu nhiên nói cùng cùng nhị ca và Tĩnh thiếu gia, bọn họ giúp ta nghĩ biện pháp, sau đó lại tìm người thí nghiệm. Kết quả liền làm ra được nó.”
Nàng gặp dịp nhắc đến nhị ca cùng Hoàng Phủ Cẩn trước mặt lão phu nhân.
Giúp bọn hắn để lại ấn tượng tốt.
Để cho lão phu nhân cũng biết được rằng, nhị thiếu gia không còn là tiểu nam hài trước đây cùng nàng lớn lên nữa.
Hắn trưởng thành rồi có thể làm đại sự.
Mà Tĩnh thiếu gia còn hơn thế nữa.
Lão phu nhân than thở nói:“Có tài hoa cùng nghị lực bực này, có cái gì làm bất thành chứ?”
Tô Mạt chấn động, nhìn về phía lão phu nhân.
Trong mắt Lão phu nhân chợt lóe lên tia quang mang rồi biến mất, cười nói:“Đó là một thứ tốt. Ngươi cầm đi, đưa cho Triệu tiên sinh nhìn xem. Cho hắn mượn chơi hai ngày, sau đó kêu tiên sinh trả lại cho ta.”
Mọi người bất chợt cười ha hả.
Đám người Xuân Thủy lại vây quanh đại tiểu thư để nhìn cái kia.
Tiếng kêu sợ hãi liên tiếp vang lên, trong lúc nhất thời đều đã quên mất bản thân đang ở chỗ nào.
Việc này cần cảm kích những người thợ thủ công thông minh tài hoa tại khu nhà máy của Tô Mạt, chỉ cần Tô Mạt đưa ra chút ý kiến, đem đại thể nguyên lý nói cho bọn họ biết.
Bọn họ có thể vận dụng trí tuệ vô tận, trải qua trăm ngàn lần thí nghiệm, cuối cùng sẽ làm ra thứ mà Tô Mạt yêu cầu.
Cái đó là cái dựa theo yêu cầu của Tô Mạt mà làm thành đó là Vạn Hoa Đồng cực kỳ phức tạp.
Chẳng qua bên trong không phải là ba lăng kính, mà là biến hóa càng nhiều.
Bên dưới có tác dụng làm nổi bật phóng đại cùng với gia tăng hiệu quả.
Bốn phía là gương.
Sau đó các nơi xung quanh bốn phía đều có đặt những bức hoạ cuộn tròn.
Tùy theo vị trí lúc xoay ống kính di chuyển, sẽ xuất hiện những hình ảnh khác nhau.
Sự sáng tạo của con người, thoạt nhìn ở bên trong ống kính, chính là cảm giác mênh ௱ô** vô bờ bến.
Điểm này chính là Tô Mạt đã phát huy tài năng mà ông trời đã phú cho nàng, đem cả công nghệ 3D cũng áp dụng vào trong luôn.
Chính là còn làm chưa được hoàn mỹ.
Nếu làm hoàn mỹ hơn, vậy có thể làm thành được một loại đồ vật có hình ảnh động rồi.
Hơn nữa tầm nhìn rộng lớn, nội dung câu truyện phong phú.
Hơn nữa, cộng dụng của nó rất quảng đại.
Mấu chốt nhất là, loại đồ vật này cần rất nhiều nguyên lý cùng với không ít đồ vật bí mật, cho dù người khác có được một cái, cũng không có cách nào biết được phương pháp nghiên cứu.
Đây là Tô Mạt tự mình nghiên cứu bản gốc.
Việc đan tất là loại việc nhỏ nhặt, nàng không cần để tâm tới.
Việc mà hao phí của nàng vô số trí tuệ tâm lực, cũng không thể để dễ dàng như vậy bị người ta học mất.
Cho dù là người thông minh đi chăng nữa, đem đồ của nàng chế ra lấy đi, cũng chỉ có thể học sơ qua được một chút mà thôi.
Nàng đâu biết rằng, đến vài năm sau nữa cũng có người phát minh ra đồ vật tương tự như của nàng.
Đáng tiếc là điểm bắt đầu khác nhau, năng lực cá nhân khác nhau, sự lĩnh hội khác nhau.
Đến cuối cùng sản phẩm làm ra cũng đa dạng muôn vẻ.
Đương nhiên cũng có có thể nói là thiên tài tự mình khai phá ra một con đường, sẽ phát minh ra những đồ vật khác nhau.
Đây là nói sau.
Lão phu nhân nhìn nàng,“Nha đầu, làm thứ này, khó không?”
Tô Mạt lắc đầu,“Lão tổ mẫu, ta không biết đâu. Nhưng Tĩnh thiếu gia nói, ta đừng nghĩ muốn cái thứ hai.”
Lão phu nhân giống như đứa nhỏ cười rộ lên,“Đừng cho Triệu tiên sinh ngươi nhìn, khi nào thì hắn đến, rồi mới đua cho hắn xem. Các ngươi đều giữ kín chuyện cho ta, ai đi ra ngoài nói ta có bảo bối này, ta muốn cái mạng nhỏ của người đó.”
Đại tiểu thư cười nói:“Lão tổ mẫu ngày thường để cho chúng ta nhìn ngắm, chúng ta sẽ không nói.”
Lão phu nhân cười cười,“Ngươi nha đầu này, về sau muốn xem sẽ xem ở chỗ tổ mẫu nơi đây.”
Bởi vì nàng cảm thấy sau khi xem xong tâm thần sảng khoái, tinh thần thả lỏng, cảm giác thực thoải mái.
Ngay cả có chút hoa mắt của người già, tựa hồ cũng được tạm thời cải thiện.
Xem một cách rõ ràng sáng tỏ như vậy.
Tô Mạt lôi kéo tay lão phu nhân,“Lão tổ mẫu, ta đây có thể đi tới chỗ Triệu tiên sinh sao?”
Lão phu nhân hừ một tiếng, vươn đầu Ng'n t xỉa vài cái vào trán của nàng,“Ta cảnh cáo ngươi, không được đi Lâm Giang Vương phủ.”
Tô Mạt dùng sức gật đầu,“Không đi, nếu ta có đi, tổ mẫu liền phạt ta lại sao chép kinh thư.”
Dù sao nàng cũng muốn gặp Hoàng Phủ Cẩn, về phần Diệp công công, về sau lại đi cũng được.
Nàng nháy mắt với Kim Kết, nàng ta hiểu ý, lập tức đi ra ngoài truyền tin cho Lăng Nhược, để Lăng Nhược truyền tin tới Hoàng Phủ Cẩn, tiểu thư đi Triệu tiên sinh gia.
Lão phu nhân sai người ta chuẩn bị lễ vật, lại phân phó Tô Trung dẫn người theo hầu hạ cẩn thận, đi ngồi chút xíu thôi rồi trở về sớm chút.
Thời điểm trước khi đi, lại gọi Tô Mạt lại, ánh mắt nghiêm khắc nhìn nàng,“Nha đầu, ngươi là đứa nhỏ thông minh, cho ngươi sao chép kinh thư, ngươi có biết vì sao đúng không.”
Tô Mạt cung kính nói:“Ta biết.”
Lão phu nhân lại nói:“Tái phạm, ta không tha thứ đâu.”
Tô Mạt lại đáp ứng.
Lão phu nhân phất phất tay,“Đi thôi. Trở về sớm một chút.”
Nhị thiếu gia cũng đang sao chép kinh thư đến choáng váng đầu óc, Hương lâu cũng không thể đi.
Nơi đó còn một đống chuyện cần làm.
Tuy rằng Hình chưởng quầy chăm nom rất tốt.
Nhưng nhị thiếu gia thích phần công việc đó, một ngày không đi quan sát, liền thấy cả người khó chịu.
Cứ như là mất hồn, làm việc gì cũng không có sức sống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc