Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 234

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt hai má nóng lên, sẵng giọng:“Ta hỏi ngươi chuyện xiêm y sao? Ngươi đã lanh mồm lanh miệng. Mau tìm một cho ta bộ xiêm y thoải mái, ta muốn đi Hương lâu.”
Hoàng Oanh cười bỏ đi, Thủy Muội đem cái áo mới đan tới, ban đêm đã giặt sạch, lại dùng bếp lò hong khô.
Áo ba lỗ mặc bên trong bằng sợi bông, bên ngoài cũng là loại tơ thuần, mềm nhẹ nhẵn mịn.
Mặc ở trên người nhẹ như không mặc, lại giữ ấm.
Tô Mạt thuận miệng hỏi:“Lão phu nhân cùng lão gia còn có đại tiểu thư đều tặng chưa?”
Thủy Muội gật đầu,“Đều đã tặng, lão phu nhân thích vô cùng, nói rất tiện. Tuy rằng mặc vào cảm thấy có chút không quen, nhưng đi đi lại lại, vận động thân thể, liền cảm thấy rất tốt.”
Tô Mạt thay quần áo xong lại rửa mặt, nha đầu bên ngoài liền bẩm báo đại tiểu thư đến.
Đại tiểu thư thần thái đoan trang, cước bộ vừa nhẹ vùa nhanh, vội vàng vào phòng.
Tô Mạt vội từ trước bàn trang điểm đứng dậy nghênh đón,“Tỷ tỷ.”
Đại tiểu thư bắt lấy tay nàng, nhìn kỹ xem, nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng đêm qua đã nhận được tin tức, muội muội bình an không việc gì, nhưng nhìn thấy tận mắt mới hoàn toàn yên tâm.
Hoàng Oanh mang canh ngọt tới cho đại tiểu thư.
Đại tiểu thư cũng không uống, ngồi ở một bên xem mụ mụ đang chải đầu trang điểm cho Tô Mạt.
Nàng nói:“Về sau đi ra ngoài làm chuyện mạo hiểm, cũng nên nói cho ta biết một tiếng. Cứ để ta đoán già đoán non, bất ổn trong lòng, giống hệt như mèo gãi ghẻ vậy.”
Tô Mạt vội xin lỗi,“Tỷ tỷ, ta về sau không dám nữa. Nhất định sẽ nói trước cho tỷ nghe.”
Đại tiểu thư cười cười,“Cái này thì được.”
Rửa mặt chải đầu xong xuôi, hai người dắt tay nhau đi thỉnh an lão phu nhân, trên đường đi gặp được nhị tiểu thư cùng Tô Hinh Nhi.
Tô Hinh Nhi nhìn thấy các nàng tới, hừ một tiếng,“Làm gì thì tùy người, nhưng đừng liên luỵ tới chúng ta.”
Nói xong xoay đầu, vội vàng đi về phía trước, vài nha đầu ở phía sau chạy đuổi theo.
Nhị tiểu thư nhìn các nàng liếc mắt một cái, cũng cúi đầu vội vàng đi luôn.
Ngày hôm qua xảy ra rất nhiều chuyện, Vương phu nhân đương nhiên là biết, Tô Mạt tiến cung, Vương gia Tống gia cũng khẳng định sẽ biết.
Cứ như vậy, cũng sẽ không còn là bí mật.
Các gia tộc đều đang nhìn chằm chằm vào.
Hiện tại nhị tiểu thư là tri kỷ của Vương phu nhân, nàng ta đương nhiên cũng biết.
Nhị tiểu thư đã biết, cố ý hay vô tình cũng sẽ tùy tiện lộ ra vài ba câu cho Tô Hinh Nhi nghe.
Tô Hinh Nhi như con nhím xù lông, đương nhiên lập tức liền thầm oán hận, nhất định phải nói ra những câu khó nghe.
Tô Mạt lười cùng nàng so đo, thời cổ đại chính là có điểm ấy không tốt, không thể tùy tiện ở riêng, luôn bị thanh danh gia tộc chi phối.
Tô Mạt cùng đại tiểu thư vào phòng lý dập đầu tỉnh an lão phu nhân, Vương phu nhân đang đnag có mặt nơi đó, đang không biết nên nói cái gì.
Bầu không khí thân thiết, thực náo nhiệt.
Thấy nàng đến, Vương phu nhân hừ một tiếng thật mạnh, sắc mặt lập tức âm trầm.
Lão phu nhân cũng không có cười hiền hoà như ngày xưa vậy, nhưng cũng không có quá nghiêm khắc, cũng không nói đến chuyện của ngày hôm qua.
Nàng chỉ kêu Tô Mạt cùng đại tiểu thư ngồi xuống,“Cuối năm rồi, việc đem tặng kinh thư cho miếu thờ còn chưa đủ. Ngươi mấy ngày tới có việc gì cũng đừng đi ra ngoài, ở nhà giúp ta chép sách đi. Nhị ca các ngươi bên đó, ta cũng kêu hắn làm rồi, phải chếp gấp ba lần các ngươi.”
Tô Mạt lập tức hiểu được, lão phu nhân đây là đang xử phạt bọn họ.
Nhưng không nói là xử phạt, chỉ nói là không đủ kinh thư, kêu bọn họ hỗ trợ.
Nàng là cháu gái nhỏ nhất, đương nhiên không thể cự tuyệt.
Buộc phải đáp ứng thôi.
Nhị tiểu thư cùng Tô Hinh Nhi lộ sắc mặt, lại thầm hận lão phu nhân bất công.
Tô Mạt gặp phải chuyện lớn như vậy, thế nhưng chỉ bị chép kinh thư.
Nói như thế nào cũng phải nhố vào phòng củi chịu đói rét vài ngày mới được chứ.
Trong lúc ăn cơm, lão phu nhân sai người đem tới chiếc bàn thấp, kêu Tô Mạt ngồi ở trên giường sưởi chép kinh văn.
Viết được vài tờ Tô Mạt cổ tay đã nhức mởi hết.
Tại sao lại không in ấn chứ, rõ ràng có thể điêu khắc ra, sau đó đem đi in ấn.
Hơn nữa hiện tại cũng có kĩ thuật in ấn, bên ngoài bán kinh thư không ít cũng đều là in ấn sao.
Lão phu nhân nhìn nàng một cái,“Nha đầu, chép kinh thư tâm phải tĩnh, phải thành kính, nếu không chính là không tôn trọng phật tổ.”
Tô Mạt biết cùng lão tổ mẫu tranh cãi là vô dụng, sẽ chỉ làm người ta nói nàng trong mắt vô trưởng bối.
Cho nên nàng thành thật ngồi ngay ngắn chép từng chữ một.
Đại tiểu thư chép xong một cuốn, lão phu nhân cho nàng nghỉ ngơi, Tô Mạt lại không được phép.
May mắn Tô Mạt ở trong nông trường đã trải qua đặc huấn, ngồi mệt thì đứng, đứng mệt mỏi thì đứng tấn, nếu không đi liền quỳ .
Sau một hồi ђàภђ ђạ cũng tới buổi trưa, viết nhiều đến nỗi sắp lòi con mắt ra.
Cho dù là Pu't máy viết cả một ngày cũng không tiêu hóa nổi.
Tô Mạt cảm thấy phải nghĩ ra biện pháp.
Lão phu nhân nhìn ngắm, gật đầu nói:“Ngũ nha đầu này càng viết nét chữ càng đẹp. Bữa cơm trưa sau tiếp tục viết nữa.”
Tô Mạt ai thán một tiếng, chỉ hận không thể chính mình ngất xỉu đi.
Ai bảo sức khỏe bản thân mình lại tốt như vậy chứ, muốn làm tiểu thư yếu ớt cũng không thành.
Lúc này bên ngoài có người tới bẩm báo,“Hồi bẩm lão phu nhân, phu nhân, Lâm Giang Vương phủ gửi tới thiếp mời, thỉnh nhị thiếu gia, đại tiểu thư, ngũ tiểu thư đi qua thưởng hoa mai.”
Tô Mạt trong lòng như reo vui, hay quá!
Thật sự là tới kịp lúc, chậm một chút nữa thôi, buổi chiều nàng sẽ lại bì đày xác nữa thôi.
Khẳng định là Diệp công công đã được đưa đến Vương phủ, mà Hoàng Phủ Cẩn chắc muốn cho nàng ngủ một giấc no đủ tối mới đến đón nàng.
Không ngờ rằng, nàng thật muốn hắn sáng sớm sẽ đến đón nàng đi chơi.
Nàng kích động tim đập như hươu chạy, tay cũng run lên, cơ hồ muốn co giò chạy.
Ai ngờ lão phu nhân uy nghiêm nói:“Trở về cảm tạ quá quận vương, chỉ là nha đầu chúng ta hôm nay có chút không thoải mái, ngày hôm qua bị lạnh, sẽ không đi qua bên quận vương phủ được.”
Lão tổ tông lên tiếng, người tới đưa tin cũng chỉ đành trở về truyền lời.
Tô Mạt nhất thời lại ủ rũ , ngã chỏng vó lên ngửa người trên kháng thượng.
Tuy rằng nha đầu đầy một phòng, nhưng không ai được phép giúp nàng a.
Ai biết lão phu nhân sẽ kêu nàng sao chép tới khi nào.
Cho dù là Triệu tiên sinh cũng không nỡ phạt nàng sao chép sách.
Tô Hinh Nhi tiến vào trách cứ nàng,“Ngươi đây là cái tư thế gì, đây là ngươi khinh thường đối với phật tổ.”
Tô Mạt nhíu mi, lười biếng phản bác nói:“Phật tổ đâu có tâm địa hẹp hòi như ngươi nghĩ đâu.”
Còn khinh thường gì chứ, phật tổ phải chăm nom để tâm đến chúng sinh vạn vật, ai thèm quản ngươi cái tiểu con kiến nhỏ bé là nằm hay là quỳ .
Cộng thêm nữa nàng hiện tại lại không phải đang lễ phật.
Tô Hinh Nhi cả giận:“Ta thấy nên cho ngươi xuống tóc, cho ngươi làm ni cô, đưa ngươi đi viện ni cô. Như vậy ngươi mới có thể đối với phật tổ thành kính chút.”
Nghe nàng nói như thế, đại tiểu thư cùng Hoàng Oanh vài người đều tức giận, vừa định lên tiếng.
Tô Mạt ý bảo các nàng không cần để ý tới, nàng chậm rãi ngồi xuống,“ Thời điểm nghe ngươi nói như vậy, ta sao chép kinh phật mệt mỏi đến nỗi không muốn sao chép nữa chính là đối với phật tổ không thành kính? Muốn thờ phụng phật tổ phải cạo đầu làm hòa thượng, làm ni cô. Làm hòa thượng hay ni cô đều nhất định có thể thờ phụng phật tổ đúng không?”
Tô Hinh Nhi xem thường nói:“Ít nhất những sư phó đó so với bộ dáng ngươi như vậy là tốt hơn, ngươi xem ngươi sao chép có vài tờ kinh thư liền bày ra một bộ dáng oán giận, còn không biết là đang nghĩ cái gì.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc