Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 233

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Thoa ngoài da , thuốc uống, loại dùng dài hạn, loại có công hiệu ngay tức khắc ......
Nhiều vô số loại đều phối, sau đó dùng một cái hộp tráp gỗ hoa tử đàn mà tím đựng vào, lén lút đưa đến đặt trên chiếc bàn nhỏ trong Noãn các (buồng sưởi), sau đó lén lút lại đi ra.
Hoàng Phủ Cẩn nội lực cao, tai thính mắt tinh, đương nhiên thấy được.
Hắn đứng dậy đi qua nhìn xem, nhìn thấy trên cái tráp có một lọ dược, liền đem vào.
Tô Mạt đã sắp tỉnh, mắt nhập nhèm buồn ngủ, ngáp dài, đôi mắt sương mù nhìn hắn.
“Ngươi......”
Nàng cắn môi, trong lòng đau, trên mặt lại cười rộ lên.
Có một nửa giống như con mèo con vậy, thực rất muốn đem bên kia mặt cũng vẽ nốt, liền thành một con mèo hoàn chỉnh.
Hoàng Phủ Cẩn hai má hơi nóng lên, đem lọ dược tới đặt ở trên giường.
Tô Mạt xích người sâu hơn chút, giường của nàng lớn, cứ để hắn cũng ngồi lên luôn.
Hoàng Phủ Cẩn do dự một chút, tuy rằng trước đây hai người cũng đã từng đồng giường cộng chẩm qua, nhưng......
Hiện tại nàng đã lớn, lại chưa có thành thân.
Nhân tiện nói:“Ta ngồi ở đây.”
Hắn dùng chân khều tới một chiếc ghế nhỏ tới, ngồi lên.
Tô Mạt bĩu môi, con mắt ướƭ áƭ nhìn hắn giống như vùa hờn vùa thương, hướng hắn ngoắc đầu ngón tay,“Mau lên đây đi, đừng làm bộ làm tịch.”
Khuôn mặt của Hoàng Phủ Cẩn đỏ lên, nàng bổ nhào về phía trước, cầm lấy cánh tay hắn kéo đi.
Nàng đem cái tấm sa trướng có hình lá sen vén lên bai bên sau đó đem chiếc đèn lưu ly treo ngay khung giường, sau đó nâng mặt hắn lên ngắm nhìn.
Nàng hai mắt trợn lên, cặp mắt đen bóng lộ vẻ giận dữ lửa giận, hừ nói:“Quá ác độc!”
Nói xong cúi đầu tìm loại thuốc thích hợp bôi hắn.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng cúi đầu, bàn tay nhỏ bé “ rầm rầm” lật đi lật lại những lọ thuốc, đầu vai cứ rung lên từng cái một.
Hắn ngẩn ra, vội vàng giữ vai nàng lại, nhìn thấy đôi mắt đen trong veo của nàng ngập rom róm nước mắt, ướt hết hàng mi.
Do hắn lắc người nàng, một giọt nước mắt như hạt đậu rớt xuống, lăn trên gò má trắng như tuyết.
иgự¢ hắn đau đớn, vô tình giọng nói cũng mềm ra,“Căn bản không đau. So với roi......”
“Ngươi còn nói!” Tô Mạt bĩu môi, trừng mắt nhìn lườm hắn một cái, mở ra một cái chai bằng sứ thanh Hoa, dùng móng tay khều một chút loại thuốc mỡ màu xanh giúp hắn bôi lên mặt.
Thuốc mỡ mát lạnh, đầu ngón tay của nàng lại ấm áp.
Hắn lại cảm thấy trái tim vốn đang đau đớn đột nhiên nhảy dựng lên, như một nguồn điện lưu động nhảy lên đi qua thân thể, khiến hắn động cũng không dám động.
Nàng nhẹ nhàng giúp hắn bôi thuốc, thương tiếc nhìn hắn.
Ánh mắt ôn nhuyễn.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn đôi mắt loang lanh trong veo của nàng, vốn lanh lẹ nghịch ngợm như thế, nay lại có thêm một tầng ưu thương chen vào.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Hắn căng thẳng, cầm bàn tay nhỏ bé của nàng,“Mạt nhi, đừng sợ, ta là cố ý .”
Để Hoàng đế tát hắn một cái, nhưng cũng không thể không đáp ứng vấn đề của hắn.
Mạt nhi sẽ trưởng thành, hắn không thể để cho nhiều người như vậy đến khoa tay múa chân với nàng.
Việc hôn sự của nàng phải do chính nàng làm chủ.
Hắn không thể chờ có sự việc đột nhiên phát sinh, mới nghĩ biện pháp cứu chữa.
Hắn phải phòng việc trước khi xảy ra hỏa hoạn.
Với hắn mà nói, không có gì trọng yếu hơn so với việc này.
Tô Mạt cắn môi, nhẹ giọng nói:“Ta biết. Một chút khổ nhục kế đó không tính là cái gì. Nhưng ta......”
Vẫn thấy đau lòng.
May mắn chính là một cái tát, nếu bị roi quất cho mấy phát, vậy không phải sẽ bị hộc máu sao?
“Sáng mai , nếu Diệp công công đến phủ, ta đi bái phỏng hắn được chứ?”
Nàng cười khanh khách nhìn hắn, tươi vui như hoa nở mùa xuân.
Hoàng Phủ Cẩn tâm thần nhộn nhạo, nha đầu này, hắn biết ngay......
Hắn giang cánh tay đem nàng ôm vào trong lòng,“Nàng rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện.”
Vốn hắn muốn bảo vệ nàng chu đáo, cho nàng một cuộc sống an bình.
Sau lại thấy nàng ngày càng trở nên mạnh mẽ, có thể tự bảo vệ mình, hắn vừa vui vẻ vừa bội phục.
Nay, nàng chẳng những có thể tự bảo vệ mình, còn có thể giúp hắn.
Nàng thật sự là......
Khiến hắn cảm thấy có chút tự ti.
Tô Mạt dịu dàng nói:“Không có làm cái gì, đều là chuyện ta phải làm. Ta không sợ, không hối hận.”
Nàng thay đổi tư thế, tựa hẳn vào lòng hắn, nhẹ nhàng nói:“Chúng ta đã nói trước rồi, ta không phải là gánh nặng của ngươi. Làm cái gì cũng sẽ cùng nhau làm. Ta tuyệt đối sẽ không để ai khi dễ ngươi nữa.”
Nàng âm thầm dùng sức: Ai cũng không được. Kể cả là hoàng đế.
Hắn ôm nàng, tựa vào trụ giường, hai người nói chuyện câu được câu không.
Nàng chỉ đem chuyện hợp tác cùng Hoàng Phủ Giác, cùng với chiêu kích tướng hoàng quý phi đơn giản nói cho hắn nghe.
Cho dù là vài câu ít ỏi, hắn cũng có thể nghe ra được ở trong cung hoàng quý phi lúc đó khẩn trương cùng gian khổ ra sao.
Nữ nhân đó đâu dễ dàng đả động tới.
Về phần Diệp công công, hắn vốn không muốn dùng cơ hội này.
Hắn định trực tiếp ςướק Diệp công công đi, mượn kế kim thiền thoát xác cứu đi.
Hắn không ngờ được, Mạt nhi đã giải quyết chuyện này giúp hắn một cách rõ ràng.
Cho dù là dưới chân hoàng đế cai quản đi chăng nữa, chỉ cần thaots ra ngoài là có thể tự do.
Người cũng có thể thoải mái một chút, sống lâu vài năm.
Với hắn mà nói, ở trước khi Tô Mạt xuất hiện, Diệp công công là người đối hắn tốt nhất.
Tuy rằng, có rất nhiều sự tình, Diệp công công không nói cho hắn biết.
Nhưng hắn nguyện ý chờ.
Chờ hắn mở miệng, đem hết thảy từ mọi chuyện đầu chí cuối nói cho hắn nghe.
Tô Mạt lại cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại, lười biếng nói:“Kể truyện cho ta nghe đi.”
Hoàng Phủ Cẩn thân mình cứng đờ, kể chuyện xưa......
Hắn biết kể chuyện gì bây giờ.
Nếu biết kể, sẽ không trở nên lanh lùng như thế, không thú vị như vậy.
“Mạt nhi, ta không biết......”
Tô Mạt xoay vai, chu bờ môi đỏ thắm ướƭ áƭ, quay đầu nhìn hắn.
“Nhanh đi!”
Hoàng Phủ Cẩn nhất thời thấy như đang ở tháng sáu hè nóng bức, đổ mồ hôi xuống.
“Ta kể cho nàng nghe chuyện Cống du thuyết liệt quốc được không.”
Chỉ là câu truyện lôi từ sách ra , nàng đương nhiên cũng biết.
Thấy hắn nỗ lực, nàng sẽ không bức bách hắn .
Ai biết nàng lại gật đầu, nói:“Được, ta muốn nghe.”
Sau đó thoải mái dễ chịu tựa vào lòng hắn, nhắm mắt lại, hai tay thưởng thức ngón tay thon dài của hắn.
Hoàng Phủ Cẩn cố mà làm, giống thư đang đọc thuộc lòng vậy......
Hắn từ nhỏ chưa từng được nghe kể chuyện, cũng không biết người khác kể chuyện sẽ như thế nào.
Nhưng vô tình giọng nói cũng trở nên có cảm xúc mềm mại, ngữ điệu còn cố ý như nhử người khác.
Y hết như đang dỗ dành con nít, đúng như giọng điệu kể chuyện.
Đáng tiếc, hắn không ý thức được việc đang làm, mà nàng nghe kể chuyện lại thoải mái đi vào giấc mộng.
Thời điểm Tô Mạt tỉnh lại, Hoàng Phủ Cẩn đã không còn ở bên người nữa.
Trên người nàng chỉ mặc trung y, nằm ở trong ổ chăn nóng hầm hập.
Không khí như còn vương lại sự lành lạnh từ hắn.
Nàng ngồi ngây ra ở trong chăn, quần áo này......
Ai thay cho nàng?
Hoàng Oanh quay đầu nhìn nàng, trong ánh sáng ấm áp của ngọn đèn, bộ dáng ngẩn người của tiểu thư giống như con mèo con bị lạc đường con, thật sự là đáng yêu đến cực điểm.
Nàng bật cười,“Tiểu thư, là nô tỳ thoát xiêm y cho ngài. Tĩnh thiếu gia nói trời sáng sẽ đón ngài đi tới vương phủ chơi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc