Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 232

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hoàng đế lắc đầu, lại cười to,“Quên đi, thứ đầu óc heo đó, không cho hắn ở trong cung trẫm đỡ lãng phí lương thực. Đưa hắn đi Lâm Giang quận Vương phủ. Sai người trông chừng hắn. Hắn dám nữa nói hươu nói vượn. Trẫm khâu cái miệng của hắn lại.”
Hoàng quý phi nhẹ nhàng cúi đầu,“Đây mới là đáy lòng vô tư thiên địa khoan của bệ hạ.”
Hoàng đế bị nàng nịnh hót trong lòng nở rộ như hoa, nói:“Đi thôi, trẫm cũng mệt mỏi, đi Vĩnh An cung nghỉ ngơi.”
Hoàng quý phi lập tức phân phó người tới hầu hạ.
Tô Mạt cùng Kim Kết dìu nhau đi, đi theo tiểu thái giám đang cầm đền Ⱡồ₦g ra cung.
Hoàng Phủ Giác bình an một đường đưa tiễn, đến cửa cung, Tô Nhân Vũ dẫn theo người cầm theo đèn Ⱡồ₦g, lo lắng đi tới đi lui.
Nhìn thấy bọn họ về, Tô Nhân Vũ một trái tim như treo trên đỉnh núi như được lấy lại.
Hắn đi nhanh tiến lên, một tay vươn tới ôm lấy Tô Mạt, một câu cũng nói không nên lời.
Tô Mạt tựa đầu trên vai hắn,“Cha, ta mệt mỏi quá a.”
Tâm mệt.
Tô Nhân Vũ cho dù không biết, cũng có thể tưởng tượng được cùng loại người như hoàng quý phi giao tiếp như vậy.
Lại còn phải cầu tình người ta, sẽ như thế nào.
Hắn cảm tạ vài tên thái giám, cùng với thủ vệ, kêu người tặng bạc cho bọn họ, sau đó dẫn theo Kim Kết, ôm Tô Mạt lên xe ngựa, đi về nhà.
Cánh cửa cung ở phía sau người đóng “trát trát” lại, mới chứng tỏ hết thảy mọi chuyện thực sự đã xong.
Tô Mạt ở trong lòng cha, cả người nặng nề, thầm muốn ngủ.
Quá mệt mỏi .
Ở trong cung hoàng quý phi tinh thần còn hưng phấn, nhưng khi quay trở về trước mặt người mình muốn dựa dẫm.
Liền lộ ra con người thật.
Tô Nhân Vũ ôm nàng, ôn nhu an ủi, dỗ nàng đi vào giấc ngủ.
Hắn tuy rằng thực rất vội vã muốn biết Tô Mạt cùng hoàng quý phi nói gì đó, lấy cái gì làm điều kiện.
Nhưng lại không muốn quấy rầy nữ nhi.
Nếu nữ nhi tín nhiệm mình, sẽ chủ động nói .
Nhìn khuôn mặt nữ nhi đang ngủ say, trong lòng hắn mới kiên định lại.
Kim Kết cũng không biết tiểu thư cùng hoàng quý phi nói gì đó, nàng cũng chịu cơn rét suốt cả đêm, cũng thật sự bị lạnh.
Tô Nhân Vũ cũng không hỏi lại nàng ta làm gì.
Trở về phủ, lão phu nhân bên đó còn đèn sáng, phái người vẫn đang canh giữ ở chỗ đại môn nhị môn.
Kêu nếu bọn họ trở về, gia đinh cùng mụ mụ phải lập tức đi báo tin cho lão phu nhân biết.
Tô Nhân Vũ vì Tô Mạt đã ngủ, liền muốn đưa nữ nhi trở về phòng trước.
Thời điểm đi đến cửa hậu viện, ở chỗ tối một người lẳng lặng đi ra.
Là Hoàng Phủ Cẩn.
Hắn nấp ở dưới tàng cây một gốc cây tùng, thấy không rõ biểu tình.
Hoàng Phủ Cẩn vươn tay đem Tô Mạt tiếp nhận lấy,“Đa tạ.”
Sau đó ôm Tô Mạt, chân không chạm đất đi vào viện của nàng.
Tô Nhân Vũ ngẩn ra, hắc, hắn cảm tạ cái gì.
Mạt nhi là nữ nhi của mình, Hoàng Phủ Cẩn hắn như thế nào tì cũng đều là người ngoài.
Thật đúng là......
Tức ૮ɦếƭ!
Hắn thở dài, xoay người đi tới trong viện của lão phu nhân.
Lão phu nhân cách màn hỏi hắn vài câu, biết không có việc gì liền kêu hắn sớm một chút trở về nghỉ ngơi.
“Sáng mai còn phải vào triều, ngươi mau đi nghỉ ngơi đi.”
Tô Nhân Vũ cáo lui, trước tiên đi tới chỗ Tô Mạt, đứng ở trước cửa trong chốc lát, mới xoay người trở về thư phòng mình.
Trong Tú Lâu mặt sau của Túy Lưu Danh, bên ngoài đèn đã tắt, nhưng bên trong Noãn các cùng gian ngoài vẫn còn đang đốt một ngọn đèn Ⱡồ₦g lưu ly.
Hoàng Oanh nhìn thấy là Hoàng Phủ Cẩn ôm tiểu thư đi vào, cũng không có rất kinh ngạc, chính là......
Mặt Tĩnh thiếu gia......
Hoàng Oanh cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng hắn ngược lại thực bình tĩnh, thậm chí trong mắt còn ánh lên tia vui mừng.
Hoàng Phủ Cẩn ôm Tô Mạt bình tĩnh đi vào nội thất, đem nàng đặt ở trên giường ấm áp thẫm đẫm hương thơm.
Động tác của hắn rất nhẹ, một chút cũng đều không có kinh động tới nàng.
Hoàng Oanh muốn nói cái gì đó, hắn dùng tay ra hiệu, đi ra gian ngoài phân phó cho các nàng không được đánh động tới nàng, cứ để nàng nghỉ ngơi một chút, chờ tỉnh lại rồi nói sau.
Hoàng Oanh liền hâm lại canh tổ yến đặt ở trong phòng, nếu như tiểu thư tỉnh thỉnh Tĩnh thiếu gia có thể đút cho tiểu thư ăn.
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, cũng không nhiều lời, xoay người lại vào bên trong phòng.
Không có nửa điểm do dự hoặc là xấu hổ.
Hoàng Oanh cùng Kim Kết vài người bọn họ biết tình cảm của hai người bọn họ sâu đậm, tự nhiên cũng nói gì, càng không có cảm thấy có cái gì không ổn.
Nếu là ở người khác, các nàng sẽ cảm thấy cô nam quả nữ không nên ở chung.
Nhưng Tĩnh thiếu gia cùng tiểu thư, bọn họ không có lối suy nghĩ đó.
Bọn họ không giống những người khác.
Hoàng Oanh khẽ khàng buông màn, lại đem tắt nốt hai ngọn đèn trong phòng, chỉ chừa lại ngọn đèn lưu ly đang lấp lánh tỏa sáng.
Sau đó đi Tây Sảo gian, sai người ta làm nước ấm cho Kim Kết gột rửa, hơn nữa muốn trò chuyện cùng Thủy Muội.
Nàng biết lần này đi ra ngoài hung hiểm, ở nhà luôn lo lắng bất an.
Hiện tại rốt cục cũng bình an trở về, nàng nhẹ nhàng như trút được lo lắng.
Đem tâm trạng thả lỏng đi rất nhiều.
Nàng lại hỏi mụ mụ bên ngoài ,“Đi nói cho đại tiểu thư chưa?”
Mụ mụ trả lời:“Hoàng Oanh cô nương, đã phái người đi nói. Đại tiểu thư tuy rằng đã nằm xuống giường, nhưng lại sai người canh chừng cửa. Nói tiểu thư chúng ta trở về, nhất quyết phải phái người đi nói cho đại thư biết mới chịu.”
Hoàng Oanh ừ một tiếng, đại tiểu thư cùng tiểu thư tình ý sâu đậm, cũng là trong lòng tự hiểu không cần nói ra miệng.
Không cần cứ treo ngoài miệng, chỉ cần nhìn từ những khía cạnh nhỏ nhặt cũng có thể nhìn ra được.
Nàng bưng điểm tâm, đi nhanh vào Tây Sảo gian, Kim Kết lau rửa mặt xong, liền cùng Thủy Muội nói chuyện ở trên giường sưởi.
Thấy nàng đến, vội vẫy tay kêu nàng nhanh bước tới giường.
Hoàng Oanh vỗ иgự¢,“Cám ơn trời đất. Chúng ta đang lo muốn ૮ɦếƭ đi.”
Kim Kết mím môi cười yếu ớt,“Các ngươi không biết. Ta mới lo lắng muốn ૮ɦếƭ đây. Tiểu thư đi vào nói chuyện cùng với người lợi hại nhất đó, ta...... Ta ở bên ngoài, quả thực là ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, còn không dám đi lại. Lại càng không dám quay đầu ngắm nghía loạn xa, chỉ biết vò nát chiếc khăn trong tay ta mà thôi. Các ngươi không biết, chiếc khăn đều nhàu nát hết rồi. Thật sự là...... Vừa sợ hãi lại nguy hiểm.”
Thủy Muội giúp nàng đỡ lấy chén cháo, lấy muỗng khuấy vài cái rồi đưa cho nàng,“Chúng ta biết rồi. Ta thấy ống tay áo ngươi bị nhàu rách rồi kìa.”
Nàng xoay người từ chiếc tủ dặt dưới đất lấy ra cái rổ có chứa kim chỉ may vá, chọn lựa màu chỉ, xỏ xong kim, sau đó giúp Kim Kết vá áo.
Hoàng Oanh lại ấn Kim Kết ngồi xuống để nàng ta cẩn thận nói nói, tuy rằng Kim Kết cũng không có nghe thấy tiểu thư nói cái gì, nhưng trong cung hoàng quý phi bài trí ra sao, bọn họ đi hết bao nhiêu đoạn đường.
Vân vân, chi tiết liên can, đều nói ra cho các nàng nghe khiến bọn họ kinh tâm động phách .
Nhưng vài nha đầu đó cũng không hẹn mà đồng thời không có nói tới Tĩnh thiếu gia, nhất là dấu ấn bàn tay trên mặt hắn.
Hoàng Oanh nói:“Ta đi tìm loại dược làm tiêu tan máu bầm, đặt ở nơi đó. Một hồi tiểu thư tỉnh lại......”
Thủy Muội nói:“Cái này ta biết, ta đi.”
Nàng đem quần áo đưa cho Hoàng Oanh, tự mình đi xuống lật tung cái hòm thuốc lên, cẩn thận điều phối.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc