Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 231

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Lại cắn chặt răng, vẻ mặt quật cường, không rên một tiếng.
Càng đừng nói đến chuyện cầu xin tha thứ.
Hiện tại, hắn như trước không hé răng.
Lại càng sẽ không cầu xin tha thứ.
Mà là học được thói cùng phụ hoàng hắn đối nghịch!
Trên gương mặt ngọc bạch của Hoàng Phủ Cẩn nổi lên vài dấu tay, nhưng ánh mắt vẫn như cũ yên ắng trầm tĩnh.
Có sự trào phúng nồng đậm.
“Vương Mai Lâm mãi mãi không thể ra làm quan, hôn sự Mạt nhi phải do chính nàng làm chủ. Bệ hạ, ta chỉ muốn hai điều kiện này.”
Hắn lại nhấn mạnh.
Nếu không cho dù có đánh ૮ɦếƭ hắn, hắn cũng không đi biên cảnh âm thầm trừ bỏ đi sáu vạn đại quân của Mạc Vân quốc.
Đến lúc đó hai nước khai chiến, chính là máu chảy thành sông.
Quân đội Đại Chu, chịu không nổi thời tiết lạnh như vậy.
Nếu như khai chiến, đó là họa vô đơn chí, chiêu mộ quân đội, lương thảo, áo bông, chiến mã......
Cộng hết lại mấy thứ đó, còn không nhất định đánh thắng trận.
Đến lúc đó chỉ sợ chính là nghị hòa.
Trước lấy thượng mấy trăm vạn lượng bạc trắng để mua sự hòa bình.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn thấu mọi chuyện, cũng coi như chuẩn.
Hoàng đế cũng biết, cũng hiểu được hắn đoán đúng.
Hoàng Phủ Cẩn đã không còn là một oa nhi năm đó nữa.
Không còn là tiểu hài nhi năm đó khuôn mặt âm trầm chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Hắn trưởng thành, cánh đã cứng.
Hoàng đế tung hoành vài thập niên đến nay lại đ bị thất bại.
Cho dù vừa lên làm hoàng phu, chính mình phải quỳ lạy thê tử, hắn đều là lưng thẳng, không hề có cảm giác đồi bại.
Mà nay, đối với đứa con có thể đánh, có thể mắng, có thể Gi*t này. Hắn bỗng thấy có cảm giác bất lực.
Chẳng lẽ hắn đã thật sự già đi rồi sao?
Bắt đầu không thể nắm trong tay toàn cục sao?
Không, hắn còn trẻ , nhóm phi tần trẻ tuổi của hắn này còn đang mang thai con nối dòng của hắn.
Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm của Lưu Ngọc,“Bệ hạ, quý phi nương nương đến. Nàng nói bệ hạ đã nhiều ngày làm lụng vất vả quá mức, cố ý đôn thuốc bổ. Muốn khuyên bệ hạ sớm nghỉ ngơi một chút.”
Hoàng đế lập tức đứng lên,“Để nàng tiến vào.”
Hoàng quý phi mang theo Tú Nga, bưng thuốc bổ tiến vào.
Hoàng đế từ trong phòng đi ra đón, lập tức lại như phong thần tuấn lãng, diện mạo hiên ngang, tinh thần phấn chấn.
Hoàng để cất tiếng cười lang lảnh nói:“Đã trễ thế này, còn để ái phi bận lòng.”
Hoàng quý phi hành lễ, hoàng đế nâng nàng dậy, ôn nhu nói:“Ngồi đi.”
Hoàng quý phi lập tức tự mình bưng thuốc bổ đưa cho hắn.
Nàng liếc mắt là có thể thấy cạnh sa trướng màu vàng lấp lánh, thấy dáng hình Hoàng Phủ Cẩn thẳng tắp, trên má còn hiện lên dấu vết tím đen.
Đất đất một đống bừa bộn rối loạn.
Nàng ra vẻ không biết, cũng không hỏi đến,“Đã trễ thế này, bệ hạ cũng nên nghỉ ngơi rồi.”
Hoàng đế thở dài,“Tấu chương nhiều lắm. Xem không xong a.”
Hoàng quý phi tiến lên đấm Ϧóþ bả vai cho hắn.
“Không phải nô tì đi quá giới hạn, bệ hạ có thái tử, còn có ngũ hoàng nhi rất có năng lực. Cũng nên để bọn chúng chia sẻ sự vất vả với bệ hạ. Việc đại sự không thể làm chủ, vậy thì cho chúng việc nhỏ, tội gì bệ hạ cứ phải tự mình làm lụng vất vả. Thân thể của bệ hạ, đó là phúc lợi của vạn dân. Bệ hạ vì nô tì, vì lê dân bá tánh, cũng nên yêu quý chính mình mới đúng.”
Hoàng đế hơi hơi vuốt cằm, giương mắt nhìn nàng,“Nàng nói cũng đúng. Tuyên nhi cùng Giác nhi hai đứa cũng nên học tập chút bản lĩnh rồi .”
Hoàng quý phi hận nghiến răng.
Nàng tiện thể nói Hoàng Phủ Giác, chẳng qua là không muốn bị hoàng đế hoài nghi tư tâm nàng, chỉ suy nghĩ đến lợi ích của thái tử.
Ai biết hoàng đế mỗi lần đều như vậy, nàng bất quá là khiêm tốn , hắn cứ coi như sự thật mà làm.
Nhưng nếu chỉ nói đến thái tử, nàng thật sự sợ bản tính trời sanh đa nghi của hoàng đế sẽ hoài nghi cái gì đây.
Nàng liếc Lưu Ngọc một cái, hắn hiểu ý, lập tức tiến lên, nói với hoàng đế :“Bệ hạ, nô tài có cần chuẩn bị kiệu cùng đèn Ⱡồ₦g hay không.”
Nếu là nghỉ ở Càn Thanh cung sẽ không cần, nếu là đi tới cung của hoàng quý phi, vậy phải đi mất một đoạn đường.
Hoàng đế nâng lau mặt, phất phất tay,“Đi nói cho hắn biết, trẫm chuẩn tấu cho hắn , để hắn sớm một chút cút đi, đừng khiến trẫm ngứa mắt.”
Lưu Ngọc thấy hoàng thượng nói về nhị điện hạ, lập tức vào nội thất truyền lời.
Hoàng Phủ Cẩn sớm đã nghe thấy, xoay người liền đi ra ngoài.
Từ nhỏ đã dưỡng thành khuôn mẫu bản tính khắc nghiệt, cứng nhắc, cũng làm cho hắn không quên việc hành lễ cáo biệt với hoàng đế cùng hoàng quý phi.
Hoàng quý phi nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng hiện lên vết bàn tay đỏ tím, che miệng “Ôi” một tiếng.
“Bệ hạ, đây...... đây là vì sao nha!”
Hoàng đế hừ một tiếng,“Nghịch tử!”
Hoàng quý phi việc cười nói:“Bệ hạ bớt giận, cho dù nô tì không biết chuyện gì. Nhưng tục ngữ nói rất đúng, vô cừu bất thành phụ tử. Đời trước phụ tử đều là kẻ thù, đời này mới ở chung một nàh để đòi nợ nhau. Bệ hạ không thể quá lưu tâm .”
Hoàng đế hừ lạnh, trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn một cái,“Còn chưa cút!”
Hoàng Phủ Cẩn ngạo nghễ đứng dậy, cũng không thèm nhìn tới hắn, xoay người rời nhanh đi.
Hoàng quý phi che miệng cười khẽ,“Bệ hạ lần này nổi giận a, lại như quay về năm xưa. Thi*p thân còn nhớ rõ, thời điểm thi*p mới vừa vào cung, thời điểm đó, thi*p tuổi còn nhỏ a, bất quá mới mười bốn tuổi. Cái gì cũng đều không hiểu. Còn bị bọn thái giám cung tì này trêu đùa...... Bệ hạ trút giận cho thần thi*p, trừng mắt, mắng to một tiếng ‘Các ngươi lũ cẩu nô tài, tròng mắt để trên đỉnh đầu, muốn ૮ɦếƭ phải không!’ bệ hạ lúc đó, cùng hiện tại giống nhau như đúc, uy phong lẫm liệt.”
Hoàng đế cười ha ha, ôm cả người nói:“Nhiều năm như vậy rồi, ngươi là duy nhất ở bên cạnh trẫm. Mặc kệ bọn họ mắng trẫm cũng tốt, nói trẫm vong ân phụ nghĩa cũng được. Tóm lại chỉ là như thế này, còn có thể như thếkhác sao?”
Hoàng quý phi nghiêm mặt,“Nếu dám nói bệ hạ không tốt, nô tì cho dù là tan xương nát thịt cũng muốn liều mạng với hắn. Bệ hạ khiến cho vạn dân an khang, cuộc sống ấm no thái bình, không tốt chỗ nào?”
Hoàng đế hơi hơi híp mắt, tựa đầu trên vai ở vai nàng,“Cũng là ngươi hiểu lòng trẫm nhất.”
Hoàng quý phi cười nói:“Bệ hạ không cần luôn tức giận cùng nhi tử. Thiên hạ khắp nơi làm gì không có tấm lòng phụ mẫu, đây là lời nói của phận làm nhi nữ tử. Hơn nữa thiên hạ làm gì có bậc phụ mẫu nào nhẫn tâm với chính cốt nhục của mình chứ. Đây là chúng ta thân làm phụ mẫu trong lòng biết rõ ràng. Bệ hạ thôi thì đem Diệp công công gì gì đó trả lại cho Cẩn nhi đi. Bọn hắn từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, đáng thương hắn không có nương, tính tình lại quật cường, không chịu đi theo ta, ta cũng...... Trong lòng đau lòng thay cho hắn.”
Hoàng đế giữ bả vai của nàng, ánh mắt nặng nề nhìn nàng một cái,“Ai đã tới tìm ngươi.”
Hoàng quý phi hờn giận nói:“Bệ hạ nha......”
Hoàng đế hừ một tiếng,“Nhiều năm như vậy, ngươi đột nhiên nói đỡ lời cho hắn, trẫm có chút kinh ngạc.”
Hoàng quý phi vội cười nói:“Bệ hạ chẳng lẽ đã cho rằng lòng dạ thi*p ngoan độc sao. Chỉ thích nhìn ngài đánh nhi tử sao. Có đôi khi, ngài nổi nóng lên, chúng ta đến khuyên can, vậy không phải là tự tìm phiền phức sao.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc