Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 230

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng cười nói:“Nếu như ngươi đã nói như vậy, một tên vương gia vô dụng như thế, phế thì phế đi. Có cái gì thiệt hại chứ.”
Tô Mạt trong lòng cười lạnh, hai con nguơi trong veo, thâm u như hải, mênh ௱ôЛƓ như trời.
“Ta chỉ biết quý phi nương nương cùng nữ nhân khác trong cung là không giống nhau. Nhìn xa trông rộng, giỏi về dùng mưu. Thì ra cũng bất quá là ý kiến nông cạn như thế.”
Hoàng quý phi cảm thấy giận dữ, lại lập tức ngăn lại, cười nói:“Bản cung không trúng kế của ngươi, ngươi nói tiếp.”
Tô Mạt thật ra thật cũng bội phục nàng ta, nữ nhân này, không phải mặt ngoài nhìn nông cạn như vậy, đôi khi ngu xuẩn, nhưng có khả năng chỉ là giả bộ cho người ta thấy mà thôi.
Dù sao một nữ nhân ngu xuẩn, sẽ không bị người ta quá ghi hận cùng e ngại.
Nàng tiếp tục nói:“Quý phi nương nương, nếu nhị điện hạ không còn nữa. Về sau chiến sự xảy ra, thì phải là Tô quốc Công hoặc là Tống tướng quân. Nhưng, không cần ta nói, Tống tướng quân cũng không có khả năng mang binh. Nếu có thể, sẽ không có chuyện nhị điện hạ mới tám chín tuổi đầu đã dẫn binh đi đánh giặc, Tô quốc Công bệnh nặng phải ra chiến trường. Cha ta tuổi tác đã cao, vài năm ác chiến đó, làm cho thân thể phụ thân kỳ thật rất không tốt. Chẳng qua là sư tử vẫn có thừa uy thôi. Thử nghĩ, bắc có Mạc Vân, tây có Lạc Nguyệt, nam có Nam Lương, đều như hổ đói rình mồi thiên quốc Đại Chu ta. Ai có thể cam đoan, trong ba mươi năm vô chiến sự? Cái thời điểm đó tới ai sẽ xuất chinh? Ngoại trừ nhị điện hạ ra, ai có thể phá được thiết huyết kỵ binh của Mạc Vân quốc? Thử nghĩ xem, đến lúc dao động đó sẽ động đến quyền lợi của ai? Ai lại càng được lợi hơn?”
Hoàng đế nếu không kiêng kị phòng bị Tống gia, sẽ không liên tiếp đề bạt Tô Nhân Vũ làm Quốc Công .
Sẽ không sẽ để Hoàng Phủ Cẩn tuổi còn nhỏ đi làm tướng quân.
Hoàng quý phi cảm thấy cả kinh, bỗng nhiên đứng lên, lập tức làm đổ cái lò sưởi bằng men sứ đang cầm trên tay.
Lò sưởi trên tay nhanh như chớp rơi trên mặt đất, lăn trên đất một màu xám bạc, như lớp sương tuyết rải trên đất.
Ở dưới ngọn đèn lấp lánh.
Không có một nô tỳ nào dám tiến lên trước.
Hoàng quý phi cả kinh một thân mồ hôi lạnh, nàng chậm rãi ngồi xuống.
Tô Mạt thừa cơ nói:“Nhị điện hạ chỉ là cầu được bình an sống cả đời. Triều đình cần, hắn phải đi, không cần, hắn rảnh rang. Chẳng lẽ quý phi nương nương không hiểu sao?......”
Nàng tiếp tục nói:“Hắn không phải là sự uy Hi*p. Quý phi nương nương cũng không cần luôn nghĩ như thế nào lôi kéo, phòng bị hắn kết minh với ai. Hắn chính là bóng dáng đơn độc trên trời cao, con sói cô độc trên thảo nguyên, là con cá mập cô độc dưới biển sâu. Hắn muốn chính là tự do, không ràng buộc.”
Hoàng quý phi hơi hơi vuốt cằm,“Cũng đúng.”
Tô Mạt theo trong áo lấy ra một cái hà bao thêu công tinh mỹ, đem nó đặt ở một bên trên kỷ thượng.
Trên bàn, lưu kim lư hương phát ra hương bách hợp tự nhiên.
“Về sau nếu là có cái gì độc đáo, thần nữ người đầu tiên nghĩ đến sẽ là quý phi nương nương.”
Hoàng quý phi sai thân tín cung nữ Tú Nga lấy đem qua cái hà bao kia, nhìn ngó, bên trong một mặt là cái hộp nhỏ có tráng men khắc vàng.
Nàng cảm thấy tò mò, nhẹ nhàng mở ra.
“Oa!”
Ánh sáng sáng như tuyết, rõ ràng rành mạch.
Quả thực......
So với mặt đối mặt nhìn người, còn rõ ràng hơn nhiều.
Đây!
Nàng đứng dậy, kinh ngạc nhìn Tô Mạt,“Ngươi từ đâu có nó.”
Tô Mạt cười cười,“Quý phi nương nương chỉ cần biết là có đồ tốt dùng, cần gì phải hỏi xuất xứ chứ.”
Hoàng quý phi giương mi, cười rộ lên, chậm rãi ngồi xuống.
Yêu thích không buông tay nhìn chiếc gương nhỏ trong tay.
Chỉ bằng lòng bàn tay, nhưng sáng rõ vô ngần, hẳn là có giá trị liên thành ?
Tô Mạt tặng cho nàng ta chiếc gương nhỏ so với cái của hiện đại không phải toàn giống nhau .
Chế tác chiếc gương kia là độc nhất vô nhị, ngoại trừ công nghệ của gương ra, còn có công hiệu khác.
Sử dụng rất nhiều thứ khác.
Là nàng sai người ta nghiên cứu chế tạo ra đã nhiều năm sửa chữa mấy ngàn lần mới thành công.
Hao phí không biết bao nhiêu thủy tinh, bảo thạch, nhưng là vì Hoàng Phủ Cẩn đã vận dụng đến kho hàng trữ bí mật của nàng.
Hơn nữa lại là loại đồ nàng vắt hết đầu óc mới khai phá ra.
Tô Mạt biết chắc nàng ta khẳng định sẽ thích,“Cái bảo bối này, chính là muốn thỉnh nương nương thuận tiện giúp một việc nhỏ cho thần nữ, xin ngài đem lão thái giám đáng thương kia của nhị điện hạ trả lại cho hắn đi. Dù sao cũng gần đất xa trời rồi, chỉ là nỗi khát khao sống nương tựa lẫn nhau mà thôi.”
Hoàng quý phi vẻ mặt ôn hoà cười rộ lên,“Ngươi quỷ nha đầu này, được một tấc lại muốn tiến một thước. Được!”
Diệp công công nàng đã gặp qua, chỉ là một lão thái giám trung thực.
Trên mặt còn có vết sẹo xấu xí, cũng không có gì làm.
Nhưng là Thục phi lưu lại chiếu cố Hoàng Phủ Cẩn.
Hoàng quý phi giương giọng nói:“Lập tức thay quần áo, chuẩn bị kiệu đèn Ⱡồ₦g, bản cung muốn đi ngự thư phòng.”
Hoàng đế thường xuyên ở ngự thư phòng một khi bận việc chính là hơn nửa đêm, cũng sẽ nghỉ ở nơi đó.
Tô Mạt thấy việc đã thành công, liền hành đại lễ, sau đó cáo lui.
Hoàng quý phi nói:“Bản cung có thể mang ngươi đi xem.”
Tô Mạt cười khanh khách nói:“Đa tạ quý phi nương nương phiền lòng, không cần. Nương nương đích thân xuất mã, ai còn có thể không yên tâm chứ.”
Nói xong nàng liền cáo lui ra ngoài.
Không có một tia lưu luyến cùng lo lắng, thật giống như hết thảy mọi chuyện không quan hệ tới nàng vậy.
Hoàng quý phi nhìn bóng dáng xinh xắn của nàng, nữ hài tử này, có bao nhiêu sự quyết đoán cùng sáng suốt gan dạ.
Nàng không phải không quan tâm, mà là đã dự liệu được trước.
Chắc chắn rằng hoàng quý phi có thể làm được, cho nên tự tin đến, tiêu sái đi.
Hoàng quý phi thúc giục mọi người phải nhanh chóng, lại sai người trước tiên nhanh chóng tới ngự thư phòng tìm hiểu, mở đường đằng trước,mở cửa cung.
Đoàn người đi vào mặt sau sân ngự thư phòng liền thấy bên trong đèn đuốc sáng tỏ, bên trong bóng người chiếu vào trên cửa sổ, hiện ra vẻ cực kì dữ tợn.
Một người vung cánh tay, một người đứng thẳng lưng.
Mọi chuyện không cần nói cũng biết.
Hoàng quý phi hạ kiệu, bước lên bậc thang, bọn thái giám bước lên phía trước hành lễ.
Hoàng quý phi ý bảo bọn họ chớ có lên tiếng, nhỏ giọng hỏi:“Như thế nào ?”
Tiểu thái giám nói:“Nương nương, bệ hạ mặt rồng giận dữ. Nhị điện hạ một bước cũng không nhường, nói ra vài điều kiện. Bệ hạ...... Bệ hạ trong cơn giận dữ, còn, còn đánh nhị điện hạ, nói muốn phế đi hắn.”
Hoàng quý phi nhíu mi, nghiêm trọng như vậy?
Thanh âm Hoàng đế mơ hồ truyền đến, hoàng quý phi tiến lên, nấp vào một nơi bí mật gần đó trước, không thể đúng lúc hoàng đế đang chật vật mà bước vào.
Nếu không hắn sẽ ghi hận nàng.
Xuất hiện ở thời điểm thích hợp.
Trong thư phòng hương khí Long Tiên Hương cũng không che lấp được hết cỗ lửa giận kia.
Thủ Chính hoàng đế phẫn nộ nhìn nhi tử trưởng thành trước mắt này.
Tựa hồ vẫn như ngày hôm qua, hắn niên kỉ nhỏ, thân hình nhỏ gầy, quỳ gối trong tuyết.
Khóe miệng còn chảy máu, lưng bị quất nát nhừ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc