Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 229

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hoàng Phủ Giới gò má đỏ hây hây, mấp máy môi, nói: "Ta chỉ chọc ngươi thôi. Chẳng lẽ cứ như vậy làm khó dễ ngươi sao. Ta chỉ là muốn ngươi về sau tiến cung nhiều hơn, hai ta cùng nhau đọc sách. Đầu xuân có thể cùng nhau cưỡi ngựa săn bắn. |Cũng không thật sự muốn ngươi đền ơn gì hết."
Tô Mạt cười nhẹ nhàng nói: "Được!"
Hoàng phu giới ngoài ý muốn xem nàng, "Thật sao?"
Tô Mạt gật đầu, "Đương nhiên, hai ta vốn là bằng hữu rồi. Ta lớn hơn so với ngươi cũng đã gọi ngươi là ca ca, chẳng lẽ còn lừa ngươi hay sao."
Hoàng Phủ Giới vui vẻ nói: "Đi thôi."
Hoàng Phủ Kha từ góc tối chui ra, lạnh lùng nói: "Hoàng Phủ Giới ngu ngốc, ngươi không biết nữ nhân giỏi nhất là gạt người sao? Ngươi bị ta cùng Dung Hoa lừa bao nhiêu rồi. Tô Mạt so với chúng ta hai người cộng lại còn biết gạt người hơn, ngươi còn tin nàng ta!"
Hoàng Phủ Giới khoát tay, "Ta tin tưởng nàng ấy."
Sau đó dẫn Tô Mạt đi vào.
Hoàng Phủ Kha tức giận đến nỗi một cước đá vào trên ngưỡng cửa sổ, lại bị đau chân, ôm một chân nhảy lò cò cứ luôn miệng kêu gào.
Một cung nữ bước lên phía trước đỡ lấy nàng ta trở về xoa xoa.
Tô Mạt đi theo Hoàng Phủ Giới tiến vào trong điện, quẹo tới quẹo lui, vào tới buồng lò sưởi của hoàng quý phi đang ở.
Nàng thấy phía trước có cái bồ đoàn ( đệm cói), liền tiến lên chính đáng hợp tình hành đại lễ.
Thân ở thời đại này, sẽ tuân thủ pháp luật ở thời đại này.
Thời đại này pháp luật chính là thấy người ở địa vị cao, nhất là hoàng gia, sẽ phải hành lễ.
Ở trong cung, đầu gối là không đáng giá nhất.
Hoàng quý phi vẫy vẫy tay.
Hoàng Phủ Giới vội đỡ Tô Mạt nâng dậy.
Hoàng quý phi lại ban thưởng cho ngồi, cười nói: "Đã trễ thế này, sao còn tiến cung? Quốc công cùng lão phu nhân hoặc là phu nhân không đến cùng ngươi?"
Tô Mạt lắc đầu, bản thân tại sao tới , hoàng quý phi đương nhiên biết rất rõ ràng.
Bản thân có phải là đứa nhỏ quen được nuông chiều không hiểu chuyện hay không.
Hoàng quý phi hơn ai hết đều phân biệt được.
Bản thân là tới đàm phán, chứ không phải là tới nghe nàng ta đạo đức giả.
Nàng gọn gàng dứt khoát nói: "Thần nữ là tới giúp Quý Phi nương nương, vì nương nương tháo gỡ khó khăn ưu phiền."
Nói xong, nàng nhìn Hoàng Phủ Giới liếc mắt một cái.
Ngụ ý, chính là kêu hắn tránh lui đi.
Đừng đứng lỳ ở đây làm gì.
Hoàng Phủ giới ngày thường chỉ đọc sách, kỵ xạ, không hiểu điều này, chỉ mở to mắt ngó nàng.
Cảm thấy nàng so với trước kia càng đẹp hơn, hơn nữa có một loại khí chất nói không nên lời.
Thật giống như, ngắm một đóa hoa, nhưng thực tế lại không giống hoa mong manh yếu đuối như vậy.
Nàng là đóa hoa bảo thạch.
Lại có hương khí tự nhiên của loài hoa.
So với hoa tự nhiên còn kiên cường hơn.
Giống như nhìn mềm mại yếu ớt nhưng thực tế bản tính cứng rắn, sống lưng thẳng tắp kia . . . . . .
Hoàng Phủ Giới đột nhiên cảm thấy, nàng giống y chang nhị ca hồi nhỏ.
Điểm khác là, nhị ca thời khắc đó lạnh lùng lãnh ngạo như băng.
Mà Tô Mạt thời khắc này hơi mỉm cười.
Điểm giống là, ánh mắt kia của hai người, đều là ngạo nghễ không hề có sự ngọa nghễ sợ sệt.
Sống lưng của hai người họ đều thẳng đứng như vậy.
Hắn nhíu mày, hoàng quý phi nói: "Giới nhi, ngươi đi tìm Thập Tam Muội ngươi. Mẫu phi cùng tô ngũ tiểu thư cần trò chuyện."
Hoàng Phủ Giới không thể vi phạm mệnh lệnh hoàng quý phi, nhìn Tô Mạt một cái, liền lui xuống.
Hoàng Phủ giới vừa đi, Tô Mạt liền thoải mái rồi.
Hoàng quý phi cho các cung tỳ đi gác cửa.
Nàng lạnh lùng nhìn Tô Mạt, "Ngươi có vẻ hiểu lầm rồi. Là các ngươi gặp nạn, làm sao có thể là ta. Còn muốn vì bản cung giải tỏa nỗi khó khăn ưu sầu. Thật sự là buồn cười. Ngươi nói xem sao, bản cung ưu sầuchỗ nào, khó khăn từ đâu tới!"
Tô Mạt mỉm cười, "Nương nương khả năng là sơ sót rồi. Hoặc là nương nương rất an nhàn. Xin hỏi hạnh phúc của nương nương từ đâu tới, ưu nan liền từ đó mà phát sinh."
Ngươi để tâm cái gì, thì cái đó có thể cho ngươi sự hạnh phúc.
Cùng đạo lí đó, nó cũng có thể cho ngươi thống khổ.
Nói toạc ra, chính là *** của ngươi.
*** của ngươi được thỏa mãn.
Ngươi sẽ vui vẻ hạnh phúc.
*** của ngươi, không được thỏa mãn.
Ngươi liền thống khổ.
*** của Hoàng quý phi chính là nhi tử được làm hoàng đế, nàng ta làm Hoàng thái hậu.
Hoặc là trước làm hoàng hậu, sau đó nhi tử của nàng ta ngồi yên ổn vị trí thái tử.
Mà điều kiện tiên quyết ngồi ổn định cái ghế thái tử kia, mà để cho nàng ta vui vẻ chính là khiến cho những hoàng tử được xem như có uy hiếp đến vị trí thái tử của nhi tử nàng ta, lật đổ hết từng người một.
Ít nhất làm cho bọn họ có thúc ngựa cũng không đuổi kịp bản thân nhi tử của nàng ta.
Nữ nhân của thời đại này, thời điểm không có nhi tử, muốn bản thân mình thật xinh đẹp, gả cho nam nhân tốt.
Gả cho nam nhân rồi, lại muốn sinh nhi tử.
Sinh con xong lại muốn tìm mọi cách để con mình có những điều tốt nhất.
Tô Mạt đã sớm nhìn thấu nàng ta.
Cho nên trong sự quyết đấu của hai người, Tô Mạt đã lường trước được mọi chuyện.
Hoàng quý phi cau mày, nha đầu này, thật sự rất không đơn giản.
Nếu tài cán này được chính mình sở dụng......
Đừng cùng một chiến tuyến, chính mình còn phải lo lắng cái gì nữa đâu?
Nàng là nữ nhi sủng ái nhất của Tô quốc Công, địa vị như vậy so với đại tiểu thư cũng không khác mấy.
Nha đầu đó nếu có thể làm lương đệ cho con mình, cũng chính là thiếp thất, đó chính là sự trợ lực tối cao.
Đến lúc đó chính mình sẽ đối đãi với nha đầu đó như nữ nhi ruột thịt.
Nàng tâm tư chỉ khoảng nửa khắc xoay chuyển một trăm tám mươi độ, cười nói:“Ngươi miệng mồm lanh lẹ, hãy nói xem.”
Tô Mạt cười nói:“Quý phi nương nương, ngài ngẫm lại xem, người giống quận vương nhị điện hạ. Tính tình thẳng thắn, lại lỗ mãng hữu dũng vô mưu. Đụng chuyện dễ xúc động, thà làm ngọc vỡ. Hắn chính là một tướng giỏi, tuyệt đối không am hiểu âm mưu chính trị. Người như vậy, dùng được sẽ rất tốt, thời chiến sự xuất chinh, nhàn sự làm vương gia. Cũng sẽ không sinh sự, chỉ có ăn có uống, ban cho ít nhất tôn trọng. Hắn còn có thể làm cái gì chứ. Hắn cùng với đám người giởi tính sách lược có chút bất đồng. Hắn đối với thái tử điện hạ một chút uy hiếp cũng không có. Cho dù hắn võ công lợi hại, không có binh quyền, hắn có thể làm gì? Một người có thể địch nổi thiên quân vạn mã sao? Hắn không được bệ hạ yêu thích, từ nhỏ đã như thế, lập công nhiều như thế, như vậy về sau đương nhiên cũng sẽ như thế. Dựa theo tình hình thực tế thì thấy, bệ hạ sẽ chỉ khiến hắn suy yếu đi, tuyệt đối sẽ không bồi dưỡng hắn. Cho nên, nhìn thế nào đi nữa, ai nhìn cũng biết hắn không có sự uy hiếp. Chỉ khi hắn không còn nữa, sự nguy hại này cũng lập tức lộ ra ngay.”
Nàng dừng lại câu chuyện, khuôn mặt nở cười ẩn ý nhìn hoàng quý phi.
Chung quanh đèn cung đình rạng soi, trong điện châu quang bảo khí, phú quý khí thế.
Tô Mạt một thân áo choàng tuyết trắng lông cáo, thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó.
Vẻ phú quý đó không thể xâm nhiễm nàng dù là một chút.
Nàng kia di thế độc lập phong tư cũng không nhân kia sắc bén phú quý mà ảm đạm mảy may.
Hoàng quý phi từ tận đáy lòng sinh ra một loại tán thưởng.
Nữ nhân này, chỉ sợ trăm ngàn năm cũng khó có được một người.
Hoàng quý phi cúi đầu, xoay chuyển lò sưởi trong lòng tay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc