Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 226

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nhưng nữ nhi còn nhỏ như vậy, sao có thể xác định được thích hay không thích chứ.
Nhưng là hắn lại cảm thấy nữ nhi cùng nữ hài tử khác bất đồng, không thể theo lẽ thường để phỏng đoán.
Hắn cảm thấy, chính mình nên cùng nữ nhi nói chuyện tâm sự.
Hắn ôn nhu nói:“Nha đầu, cha hỏi ngươi một vấn đề, ngươi thật sự nhận thức chuẩn hắn sao?”
Tô Mạt kinh ngạc nhìn hắn, lão cha sao lại thế này a.
Lúc này đây, thời khắc khẩn trương như vậy còn hỏi cái vấn đề này.
Nàng cười cười, nghịch ngợm nhìn hắn,“Cha, Tĩnh thiếu gia là người đầu tiên đối đãi tốt nhất với nữ nhi, lúc ta còn là tiểu nha đầu hèn mọn hai bàn tay trắng, liền đối với ta phi thường phi thường tốt. Ta không biết tương lai như thế nào, dù sao hiện tại, ta cảm thấy hắn là người mà ngoài người thân ra, có quan hệ tốt nhất tốt nhất với ta.”
Nàng chưa từng có tình cảm ***, không biết người khác yêu đương như thế nào.
Có phải hay không nhất định phải oanh oanh liệt liệt, muốn ૮ɦếƭ muốn sống.
Nàng cũng không biết hiện tại có được tính là yêu hay không.
Chính là cảm thấy ở cùng hắn là tốt nhất.
Ai cũng không thể thương tổn hắn.
Nếu hắn không vui vẻ, nàng cũng khó chịu.
Nếu kêu nàng trưởng thành cùng với hắn kết thành vợ chồng.
Nàng cũng hiểu được đó alf lẽ đương nhiên, không có gì không đúng.
Khả năng đầu óc rất dễ vận động, chỉ số thông minh rất cao, làm cho nàng có thói quen dùng lý trí để phân tích vấn đề.
Cho dù thứ tình yêu này, nàng cũng có thể rất bình tĩnh, thực lý trí mà nói rõ ràng.
So với thời đại này nam nhân cùng nữ nhân đều là theo mệnh lệnh của cha mẹ, lời của mai mối.
Nàng cảm thấy nàng đã là tự do ***.
Tô Nhân Vũ cũng sửng sốt, đúng vậy, ai kêu chính hắn là một người cha hỗn đản chứ.
Để cho tiểu tử kia chiếm tiện nghi.
Hắn cũng không thể không chấp nhận là thua.
Không đợi Tô Nhân Vũ nói cái gì, Tô Mạt cười nói:“Cha, ngươi cũng đừng lo lắng . Chuyện này, giao cho ta giải quyết đi. Ngươi giúp ta nói với nhị ca, để hắn chăm chú vào việc của Hương lâu, không cho người khác âm thầm giở trò làm ra mấy chuyện xấu. Ta đi thỉnh an hoàng quý phi nương nương.”
Tô Nhân Vũ vẫn lo lắng, nhưng hắn cũng không thể đi tới hậu cung.
“Vẫn là ta đưa ngươi về nhà, sau đó ta đi cầu kiến bệ hạ. Sẽ nói vì việc Mạc Vân quốc thượng tấu.”
Hắn vẫn là không nỡ để nữ nhi mạo hiểm, tuy rằng cũng không có nguy hiểm gì mấy.
Nhưng hắn cũng không nỡ để nàng chịu ủy khuất.
Hoàng quý phi khẳng định sẽ châm chọc khiêu khích Mạt nhi.
Nàng ta làm sao có thể hỗ trợ?
Đến lúc đó còn không nhất định phải ép Mạt nhi cầu xin gì nữa.
Không được!
Tô Mạt nóng nảy, đẩy người hắn,“Cha, ngài yên tâm đi. Ta có tính toán, ta đáp ứng cha, nếu chuyện này ta tự mình làm không xong, về sau mỗi ngày đều ở biệt trong nhà không ra ngoài.”
Không cho nàng ra ngoài, quả thực là như giết nàng.
Tô Nhân Vũ mới không tin.
Nữ nhi có thể vụng trộm đi ra ngoài.
Hãy nhìn nữ nhi trước nay luôn hoạt bát hiếu động lấy vốn đặt cược lớn như vậy đến hối lộ hắn, hắn cũng ngại kiên trì.
Hắn ngồi xổm xuống, đem nàng ôm vào trong ***, thật chặt.
“Mạt nhi, cha muốn cho ngươi thứ tốt nhất. Muốn che gió che mưa cho ngươi. Cha chính là muốn vì nhi tử nữ nhi đứng mũi chị u sào ...... Đừng đè nén......”
Tô Mạt ôm lấy hắn, tựa đầu trên vai hắn.
Ôn nhu nói:“Cha, đó là cha cùng nhi nữ nhà người khác, chúng ta muốn nữ nhi vì ngài mà gánh hết gian nan. Ta nay đều lớn rồi. Không thể cái gì cũng để các ngươi sủng nịch, không thể chỉ biết làm nũng cái gì cũng không làm. Ta không muốn làm gán*** trói buộc của các ngươi. Cha tin tưởng ta đi.”
Tô Nhân Vũ bị những lời nàng nói làm sững người.
Nữ nhi của hắn, quả nhiên là đứa nhỏ của Doanh Nhi.
Trong cốt cách là giống nhau, kiên cường, giỏi giang, lại hiểu lòng người khác.
Không kiêu căng, không dã man, không tùy hứng......
Tuy rằng bề ngoài ôn nhu, tính tình lại thật mạnh mẽ.
Nhưng là đối với người thân và những người nàng quan tâm yêu mến thì luôn mềm yếu.
Sự bá đạo cùng cường ngạnh của nàng đều là đối với địch nhân.
Nếu Doanh nhi còn sống, thì thật tốt.
Có thể nhìn thấy nữ nhi của bọn họ như......
*** hắn quặn đau, dùng sức ôm chặt Tô Mạt.
Không muốn buông tay.
Tô Mạt cười nói:“Cha, ta không phải là chú chim nhỏ, ta muốn lớn mạnh thành đại ưng. Ta không phải là đóa hoa trong nhà ấm, không cần các ngươi coi như tiểu bạch thỏ nuôi dưỡng .”
Giọng nói nàng ngọt ngào mềm nhũn, biểu tình lại kiên định tự hào.
Đáy lòng Tô Nhân Vũ như có âm thanh lên tiếng, khuyên hắn buông tay, để cho nữ nhi thử xem sao.
Dù sao nữ nhân muốn trưởng thành.
Hắn gật gật đầu,“Được, ta ở ngoài cung chờ ngươi.”
Tô Mạt hôn hai má hắn, cười duyên nói:“Cha, ngài cứ về đi. Không cần lo lắng, cha không trở về nhà. Lão tổ mẫu sẽ tâm chí không yên đâu.”
Tô Nhân Vũ không cách nào, nghe thấy khẩu khí tràn đầy tự tin của nàng, chỉ phải ép mình tin tưởng một lần.
Nữ nhi trước nay luôn thông minh, không biết từ khi nào thì bắt đầu......
Đúng rồi, chính là từ lúc lần đó bị té bể đầu, nhìn thấy hắn còn dám nhìn thẳng.
Ánh mắt hung ác giống như chú hổ nhỏ.
Mọi sự đều phải có lần đầu tiên, hắn đứng dậy, kiên định nói:“Ngươi đi đi. Để Kim Kết đi theo ngươi.”
Bọn họ tiến cung cũng không có thể mang theo tùy tùng .
Tô Mạt là vì được ngũ hoàng tử đặc biệt cho phép, để nàng mang theo Kim Kết đến, có thể chăm nom lẫn nhau.
Ngũ hoàng tử phái đưa cho nàng hai tiểu thái giám dẫn đường, nói với Tô Mạt:“Tô tiểu thư, nô tài có thể đưa ngài đi tới trong cung hoàng quý phi, nhưng nô tài phải có một người trở về bẩm báo với điện hạ của chúng ta một tiếng.”
Tô Mạt gật đầu, cười nói:“Đa tạ tiểu công công.”
Sau đó nàng gắt gao ôm eo Tô Nhân Vũ một chút, phất phất tay, mang theo Kim Kết đi theo một tiểu thái giám.
Những ngọn đèn ***g hai bên đường trong cung đều được các tiểu thái giám đốt lên, trên trời các bông tuyết bay bay, đong đưa rơi lả tả.
Trong cung trống trải.
Gió đêm rất lạnh, giống như những lưỡi dao như cắt vào *** người ta.
Lò sưởi trong tay Tô Mạt sớm đã lạnh mất, chỉ có thể quấn chiếc áo choàng lông chồn bạc, quan tâm nhìn Kim Kết một cái.
May mắn hai người đều mặc quần áo nội y tự mình đặc chế giữ ấm.
Nếu không thật đúng là sẽ bị đông cóng người.
Đi mất một thời gian rất lâu mới đến cung của hoàng quý phi.
Tiểu thái giám lấy tiền hối lộ thủ vệ thái giám, để hắn đi thông báo.
Rất nhanh, thái giám kia trở về nói:“Quý phi nương nương đã ngủ rồi. Sáng mai lại đến đi.”
Tô Mạt nói:“Công công chớ gạt người. Ai lại không có thời điểm cầu người ta? Hiện tại bất quá là chính dậu, quý phi nương nương làm sao có thể ngủ chứ.”
Bởi vì trời đầy mây tuyết rơi nặng, cho nên trời tối hơn ngày thường một chút thôi.
Cứ làm như nàng không biết vậy.
Nàng cười tiến lên,“Là Đắc Thắng công công đúng không .”
Tô Mạt đầu óc linh hoạt, đọc sách đã đọc qua là sẽ không quên được, đối với người càng không thể quên.
Cho dù là nghe thấy một giọng nói, qua vài năm cũng có thể nhận ra.
Nàng hai năm trước thường xuyên đến nơi này của hoàng đế, hoàng quý phi vì lấy lòng hoàng đế, đối với nàng không tệ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc