Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 225

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nói xong đưa cho Tô Mạt bản vẽ nàng đưa cho hắn trước đây lại hỏi vài chi tiết nhỏ.
Kim Kết bĩu môi, ý không vui nói:“Ngũ điện hạ còn hỏi cái gì chứ, vài vị tỷ tỷ kia đều đan được rồi.”
Tô Mạt nhìn nàng một cái,“Ngươi nha đầu này.”
Sau đó xin lỗi Hoàng Phủ Giác,“Điện hạ không cần để ý, bọn nha đầu của ta đều bị chiều hư rồi.”
Hoàng Phủ Giác lắc đầu, giọng điệu ôn hòa,“Nha đầu kia tính tình ngay thẳng, giống vài nha đầu đi theo ta.”
Kim Kết xuất khẩu xong vốn cũng có chút không yên, nhìn hắn không trách cứ cũng không dám lại như thế nữa.
Dù sao Hoàng Phủ Giác cũng là ngũ hoàng tử mà hoàng đế sủng ái nhất, ưu vượt qua thái tử.
Về sau này tương lai vị trí thái tử còn nói không chừng sẽ là của ai.
Hoàng Phủ Giác thấy thế liền gọi Kim Kết đến liền hỏi nàng ta một chút về vấn đề đan tất, nếu muốn đem điều này mở rộng ra, đương nhiên là biết được càng nhiều càng tốt.
Mặt khác chính yếu là tránh cho Tô Mạt xấu hổ.
Tô Mạt ăn cháo, thật đúng là hơi đói, lại ăn tiếp hai miếng điểm tâm.
Lập tức có cung nữ tiến lên hầu hạ nàng đi súc miệng rửa tay, một lát, có tiểu thái giám tới nói Tô quốc Công tiến cung , phái người đến đáp lời.
Hoàng Phủ Giác nghe vậy đứng dậy nới với Tô Mạt n:“Nếu Quốc Công đến đây, ta cũng không lưu ngươi nữa. Đưa ngươi đi ra ngoài.”
Lại sai người thắp đèn Ⱡồ₦g mang đến.
Vừa đi, Hoàng Phủ Giác vừa cười nói:“Có cái này có thể cải thiện được cuộc sống của dân chúng ngày càng tốt hơn. Vừa tiết kiệm được bông, lại giữ ấm. Mùa đông cũng được thoải mái chút. Ta thật sự là phải thật tình cám ơn ngũ muội muội. Nếu không phải ngươi thông minh như vậy......”
Tô Mạt vội khoát tay, cười nói:“Ngươi đừng cám tạ ta. Hai ta là hợp tác. Ngươi giúp ta, ta cũng giúp ngươi. Chủ yếu là, cám ơn ngươi ở trước mặt bệ hạ nói lời tốt đẹp.”
Nàng nghe nói Hoàng Phủ Giác đi Vương gia, mà Vương gia phái người đi tới đông cung, nàng liền kết luận là muốn cáo trạng .
Vì thế chính mình thu thập một chút, nói cùng phụ thân tiến cung bái phỏng ngũ điện hạ.
Vừa thấy mặt, nàng cũng không nhiều lời vô nghĩa, liền đem hàng dệt kim này cho hắn xem.
Cùng hắn ước định, thỉnh hắn hỗ trợ đi tới chỗ hoàng đế nhìn xem sao, thời điểm thái tử cáo trạng hỗ trợ nói đỡ cho vài câu.
Vậy nàng liền đem kỹ thuật này dạy cho hắn, làm cho hắn vốn là trải qua nhân sinh hoàn mỹ lại có thêm khoản thu nhập phong phú.
Khiến cho hoàng đế và văn võ bách quan càng thêm coi trọng hắn.
Thử nghĩ, thái tử một lòng nghĩ như thế nào phòng bị người khác đoạt quyền.
Mà ngũ điện hạ biểu hiện ra ngoài là thản nhiên thỏa mãn, là đối với hoàng đế cùng lê dân thương sinh quan tâm.
Là thật sự an cư lạc nghiệp.
Ở trong lòng hoàng đế, cân nhắc như thế nào, không cần nói cũng biết.
Nhưng nàng còn có điều kiện phụ, thì phải là làm cho Vương gia ra xuất chút huyết.
Vậy nàng liền đem thứ này cho hắn hoàn toàn, nửa điểm quan hệ với nàng cũng không có.
Công lao cũng tốt, kiếm tiền cũng tốt, nàng một chút cũng không dính tới.
Hoàng Phủ Giác thật ra không nghĩ muốn hoàn toàn như vậy, còn muốn cùng nàng hợp tác, có thể hợp tác mở một cửa hàng lớn.
Tô Mạt cũng không muốn, nhất là thứ này, ở cổ đại này đầu óc bọn họ đều như tặc tinh, quay đầu lập tức liền nghiên cứu thấu suốt ngay.
Còn kiếm tiền gì nữa.
Còn nữa, nàng cũng không muốn có quan hệ thân cận với hoàng tử khác.
Nếu thái tử mặc kệ Vương gia, không đến tìm hoàng đế cáo trạng, muốn đối phó với Hoàng Phủ Cẩn.
Nàng cũng sẽ không nghĩ đến tìm Hoàng Phủ Giác hỗ trợ.
Mà nàng lại không muốn thiếu ân tình của người khác, cho nên chính là sự trao đổi .
Hoàng Phủ Giác đưa nàng ra khỏi cung của mình, muốn tiếp tục tiễn ra ngoài.
Tô Mạt thi lễ, khách khí nói:“Điện hạ mời trở về đi. Thỉnh không cần quên ước định của chúng ta.”
Hoàng Phủ Giác nhìn nàng thật sâu, vầng sáng của đèn Ⱡồ₦g màu vàng ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay xinh đẹp động lòng người.
Biểu tình kia tuy rằng ôn nhu ngọt ngào, lại xa cách.
Khoảng cách tựa hồ, khiến hắn có thể ᴆụng tới nàng.
Lại xa không thể ᴆụng tới.
Hắn nhíu mi, có chút không thích cảm giác như vậy, cười cười,“Đi thong thả.”
Nhìn nàng đi rất xa, biến mất không thấy đâu nữa, hắn vẫn là không có xoay người trở về.
Tô Mạt mang theo Kim Kết đi tahwngr một đường rất nhanh hội hợp cùng Tô Nhân Vũ.
Tô Nhân Vũ sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thương tiếc nói:“Lạnh như thế còn xuất môn.”
Bởi vì trong cung không được ngồi xe, lại tự mình đến đây, cũng không thể ngồi kiệu.
Hắn ngồi xổm xuống,“Đến đây, cha cõng.”
Tô Mạt bật cười, kéo cánh tay hắn,“Cha, mau, đừng làm cho người ta chê cười .”
Đang nói, một cái tiểu thái giám ngã lộn nhào lại đây, kích động nói:“Quốc Công gia, không tốt rồi, Lâm Giang vương...... Cùng, cùng bệ hạ......”
Thái giám nghiêng ngả lảo đảo, lập tức ngã xuống đất.
Tô Mạt quan tâm tới Hoàng Phủ Cẩn, vội vươn tay ra đỡ hắn,“Tiểu Phúc Tử công công, rốt cuộc sao lại thế này?”
Nàng còn suy nghĩ Hoàng Phủ Cẩn về trễ, khẳng định ban đêm sẽ đi tìm nàng.
Đến lúc đó sẽ nói rõ ràng hơn.
Không nghĩ tới hoàng đế không quản trời tối, lại gọi hắn đến tiến cung.
Đầu óc Tô Mạt xoay chuyển nhanh như bay, hiện tại nàng có cảm giác, Hoàng Phủ Cẩn tựa hồ không phải đơn thuần bởi vì chuyện tình của Vương Mai Lâm mà phát hỏa .
Hắn đây là vì......
Khẳng định là muốn làm cái gì đó, mượn cơ hội để làm.
Con người muốn nắm chắc làm một chuyện gì đó, không ngoài việc có mục đích, một cái kip nổ, còn có một cái có thể dựa vào.
Hôm nay chuyện này nàng xem như hiểu được.
Chuyện của Vương Mai Lâm chỉ là một cái kíp nổ.
Hoàng Phủ Cẩn có thể dựa vào chuyện hoàng đế muốn hắn đi Mạc Vân quốc.
Mục đích của hắn......
Tô Mạt cười cười, sẽ không là sợ có người tính toán âm mưu quỷ kế gì đó, tạo áp lực cho Tô gia, muốn cầu hôn thú nàng.
Bất quá...... ý tưởng trong đầu nàng vừa chuyển, dù sao đều như vậy, không bằng nháo lớn chuyện lên.
Sau đó kiếm nhiều thù lao hơn.
Nàng mím môi cười yếu ớt, từ trong tay áo rút ra tấm tiểu ngạch ngân phiếu đưa cho hắn,“Tiểu Phúc Tử công công, đa tạ ngươi. Mau trở về đi thôi.”
Tiểu Phúc Tử không dám thu nhận, Tô Mạt cười nói:“Mau đi đi.”
Tô Nhân Vũ mặt đầy lo lắng, lại nói:“Mạt nhi, ta đưa ngươi về nhà trước.”
Tô Mạt kéo cánh tay hắn,“Cha, ngài đi về trước đi. Ta đi bái phỏng hoàng quý phi nương nương.”
Tô Nhân Vũ kinh ngạc nói:“Nha đầu, ngươi đi tìm nàng ta làm cái gì?”
Hắn biết nữ nhi quan tâm Hoàng Phủ Cẩn, nhưng hiện giừo, hoàng đế đang nổi nóng, ai cũng không có biện pháp.
Hơn nữa hắn là thần tử, được mời vào cung bái phỏng thì không vấn đề.
Muốn lập tức đi ngự thư phòng thì không thể được.
Lại nói, cho dù hắn muốn đi cầu kiến, hiện tại cũng không có cớ.
Hơn nữa hoàng đế nếu hỏi hắn lấy cái thân phận gì đi cầu tình cho nhị hoàng tử.
Hắn sẽ trả lời như thế nào?
Chẳng lẽ hiện tại liền nói Mạt nhi cùng hắn......
Không nên không nên!
Tô Nhân Vũ đầu óc cũng xoay chuyển nhanh chóng, hắn trước nay vốn trầm ổn nội liễm, bất động thanh sắc.
Cho nên tuy rằng trong đầu nghĩ đến nhiều việc, mặt ngoài cũng vẫn là thâm trầm, không có biểu tình gì.
Hắn nhìn nữ nhi một cái, nếu nữ nhi thật sự thích Hoàng Phủ Cẩn......
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc