Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 224

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Việt cười cười, hướng Hoàng Phủ Cẩn thi lễ,“Điện hạ, vậy tiểu sinh phải đi nhìn xem.”
Ra đại sảnh, Vương Minh Chí oán hận nói:“Ngươi cũng đi theo đến quấy rối.”
Tô Việt mỉm cười,“Vương đại nhân đây có thể nói sai rồi. Ta là đến giúp ngài . Nếu ta không khuyên, dựa vào tính tình của nhị điện hạ, có thể tốt như vậy đàm đạo sao? Ở đại sảnh ngồi yên ổn?”
Vương Minh Chí cũng không mất thời gian lý luận cùng hắn,“Ngươi nói chuyện này làm sao bây giờ?”
Như thế nào đột nhiên lại bới chuyện quá khứ lên mà nói.
Tô Việt nhướng mi, giọng mỉa mai nhìn hắn,“Vương đại nhân là thật hồ đồ hay là giả bộ hồ đồ. Điện hạ vì sao đến, chẳng lẽ đại nhân không rõ?”
Vương Minh Chí suy nghĩ thông suốt, lại xem Hoàng Phủ Cẩn muốn dẫn con đi, trong đầu ý tưởng chợt lóe,“Là muội muội ngươi......”
Tô Việt lập tức ngắt lời hắn,“Đại nhân biết là tốt rồi. Cho nên nói, đừng luôn tính kế người khác.”
Vương Minh Chí được chỉ thị, lập tức trở lại đại sảnh, nhận lỗi vừa chắp tay thi lễ,“Điện hạ, khuyển tử thật sự là hồ đồ. Thật sự là hồ đồ. Hạ quan luôn không biết. Không nghĩ tới hắn thế nhưng đối với biểu......”
Hoàng Phủ Cẩn mắt lạnh đảo qua, luồng khí lạnh khiếp người lập tức lan khắp đại sảnh từng cái ngóc ngách.
Đáng sợ tới mức Vương Minh Chí ngẩn ngơ, lập tức ngậm miệng, khẩu khí thở hổn hển lại nói:“Hạ quan liền để khuyển tử đính hôn thành hôn, điện hạ có rảnh, vẫn thỉnh đến uống ly R*ợ*u nhạt.”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn, lạnh lùng nói:“Thôi. Vậy số bạc cùng Vương bát, liền để cho Vương đại công tử chúc mừng tân hôn đi.”
Nói xong nhấc chân bước đi.
Nếu bọn họ biết sai ở nơi nào, hắn vì sao tức giận.
Dừng ở chỗ đó đi, coi như bỏ qua.
Vương Mai Lâm làm sao biết được chỉ vì một cái tà niệm của mình sẽ lôi ra nhiều chuyện xưa như vậy, nghe được phụ thân muốn hắn thành thân.
Tức giận đến nỗi hắn ngồi dưới đất đá đạp chân lung tung gào khóc.
Bộ dạng đứa nhỏ làm nũng giở trò ăn vạ.
Vương Minh Chí tức giận đá hắn một cước,“Mặt mũi của ta bị ngươi làm mất sạch rồi .”
Vương Mai Lâm khóc vật vã:“Vậy ngươi đánh ૮ɦếƭ ta. Đánh ૮ɦếƭ ta xem xem ai chăm sóc cho ngươi trước lúc lâm chung.”
Vương Minh Chí cũng chỉ có một đứa con.
Thiếp thất cũng nhiều, đều không sinh được đứa con khác.
Cho dù đứa con này vô liêm sỉ, vậy cũng là nhất mạch đích tôn người nối nghiệp tương lai của hắn.
Chỉ ngóng trông hắn sớm một chút thành thân, giúp Vương gia sinh vài tôn tử.
Con bất thành, chỉ có thể dựa vào tôn tử.
Hắn oán hận nói:“Ngươi mau chóng đi theo các tiên sinh đọc sách đi, sau đó đi tới hộ bộ tặng lễ cho Trương đại nhân, dập đầu, để hắn bảo đảm cho ngươi tiến vào Thị Mậu Tư.”
Đọc sách không nên thân, vào Thị Mậu Tư, cũng có thể có cái công danh.
Sau đó chậm rãi từ từ tạo quan hệ.
Cũng may hắn đã lót không ít đường, chờ cho mình về hưu, nhi tử cơ bản cũng có thể bò lên vị trí của hắn.
Hôm nay hắn coi như nhìn thấu được, Hoàng Phủ Cẩn không phải nhất thời tâm huyết dâng trào .
Chỉ sợ hắn đã sớm đang mưu tính cái gì đó.
Nếu không không có khả năng đột nhiên liền làm khó dễ.
Hơn nữa, nhi tử ở Tô gia, đã bị nhục nhã.
Căn bản là không có gì cần phát cáu.
Hoàng Phủ Cẩn lần này đến, bất quá là tới xao sơn chấn hổ thôi.
Suy nghĩ cẩn thận về điểm ấy, Vương Minh Chí ngược lại lại yên tâm, đá nhi tử một cước, sai người đưa hắn khiêng trở về.
Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Việt rời khỏi Vương gia, cưỡi ngựa đi trở về.
Hai người ở nửa đường gặp được Lăng Nhược, nàng xoay người xuống ngựa ôm quyền hành lễ,“Tiểu thư không ở nhà.”
Hoàng Phủ Cẩn đuôi lông mày nhíu lại, không ở nhà?
“Đi nơi nào ?”
Tô Việt nói:“Có thể là đi Hương lâu ?”
Lăng Nhược lắc đầu,“Tiểu thư có lời nhắn Tĩnh thiếu gia cùng nhị thiếu gia cứ tự bận việc riêng đi, tiểu thư làm việc xong xuôi sự sẽ về nhà .”
Tô Việt nghi hoặc, tiểu muội có thể đi đâu?
Hắn nhìn Hoàng Phủ Cẩn một cái,“Điện hạ muốn vào cung.”
Ở Vương gia nháo loạn như vậy, hoàng đế đương nhiên sẽ nổi giận, chỉ sợ Hoàng Phủ Cẩn cũng không dễ ứng phó.
Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói:“ Hoàng tử đã xuất cung, không có truyền triệu là không thể vào cung .”
Hoàng tử là có thể tiến cung thỉnh an, hắn đã không muốn đi, đương nhiên không đi.
Kết quả hắn giục ngựa hồi phủ, ở cửa gặp được nội thị truyền tin đang rời đi.
Nội thị công công thấy hắn trở về, ngạo nghễ nói:“Lâm Giang vương, bệ hạ sai chúng ta đến truyền chỉ, truyền điện hạ tức khắc tiến cung.”
Lưu Xuyên đi cùng nội thị công công, lập tức tặng bạc,“Khâu công công, vất vả.”
Nhìn đĩnh bạc lớn trắng bóng, Khâu công công mặt mày hớn hở, đem bạc nhét vào tay áo.
Hơi cười nói:“Nhưng phải mau chút. Sắc mặt bệ hạ không được tốt lắm. Sợ là đang tức giận.”
Lưu Xuyên vội cảm tạ, sai người hầu hạ Khâu công công lên kiệu.
Mà Hoàng Phủ Cẩn xoay người nhảy xuống ngựa, đem cương ngựa ném cho người sai vặt đi nhanh vào hậu viện đi thay quần áo.
Rất nhanh Hoàng Phủ Cẩn đi ra, lúc này sắc trời đã tối muộn, bốn người gia đinh ở phía trước cầm đèn ***g, Lưu Vân cùng Lưu Hỏa đi cạnh.
Chờ đoàn người đến cửa cung, vài thủ vệ thái giám đông lạnh lạnh run lui xuống , oán giận năm nay sao lại lạnh như thế.
Có người đến, có người ra vào, bọn họ sẽ không thể trở về sưởi ấm, phải giữ cửa.
Đám thái giám này trộm gian dùng mánh lới quen rồi, nay lại oán giận liên tục.
Có người cho bọn hắn một chậu than lớn, lại tặng R*ợ*u thịt,“Ngũ điện hạ nói các huynh đệ vất vả, cho các ngươi uống chút R*ợ*u ấm áp chút.”
Vài thủ vệ thái giám mặt mày hớn hở nói cảm tạ.
“Ngũ điện hạ nói, mời các ngươi lưu ý để cửa, đợi lát nữa còn có người đi ra ngoài.”
Vài người vội ứng, vài người kia liền đi.
Thời điểm Hoàng Phủ Cẩn bước vào cửa, nghe mấy người kia còn đang nói.
“Ai ở chỗ ngũ điện hạ? Còn cố ý đến dặn để cửa.”
“Đúng a, leo lẽ thường mọi người tới tới lui lui, đi ngũ điện hạ nơi đó cũng không thiếu. Nhưng chưa hề để tâm đến vậy.”
“Hắn cùng vị khách của thái tử, ai còn dám chậm trễ.”
“Hình như là Tô gia ngũ tiểu thư, đi tìm ngũ điện hạ cũng được chốc lát rồi.”
“Chớ có lên tiếng.”
Nhìn thấy Hoàng Phủ Cẩn lại đây, vài người bọn họ lập tức thỉnh an.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn Lưu Vân một cái, hắn lập tức hiểu ý, mỗi người đưa bạc lên, tìm hiểu một chút tin tức của Tô Mạt.
Tô Mạt nay đang ở trong cung của Hoàng Phủ Giác uống trà nóng hổi, cùng hắn tán gẫu chuyện tình giúp đỡ lẫn nhau.
Hoàng Phủ Giác mặc y phục hàng ngày của hoàng tử, dưới ánh nến trong veo thông suốt cả người thả lỏng nói cười vẻ, thanh nhã như ngọc.
Hắn làm cho người ta hầm một chung cháo tổ yến, với một ít bánh táo đỏ, tự mình bưng đến trước mặt nàng, cười nói:“Sợ ngươi đói, không bằng ăn một chút đi.”
Tô Mạt nhìn thoáng qua đồng hồ cát bên cạnh trên bàn gỗ lim, bên ngoài tiếng trống xa xưa, nhân tiện nói:“Thời gian không còn sớm, ta phải đi về rồi. Ta cùng cha nói qua đến ngồi chút thôi, thời gian lâu phụ thân lại nói rồi .”
Hắn cười chế nhạo nói:“Ta đã sai người ta đưa tin cho Tô quốc Công rồi. Hắn qua một lát nữa liền tới đón ngươi. Cửa cung cũng giữ cửa cho ngươi rồi, sẽ không đem ngươi nhốt tại nơi này đâu. Còn nữa, ta còn có mấy vấn đề phải hỏi cho rõ ràng.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc