Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 223

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Vương Minh Chí cùng Vương gia huynh đệ không thể được nữa, chuyện này tuy rằng rất nhiều quan viên đều biết rõ, hiểu lòng nhau nhưng không nói ra, hớp tác với nhau.
Nhưng đam chọt đến trước mặt hoàng đế, vậy đó lại là chuyện khác.
Hoàng đế sẽ không mặc kệ , làm sao quản, quản như thế nào, lại là một vấn đề.
Sẽ hiềm vì sóng to gió lớn.
“Quận vương, ngài, cũng không thể nói lung tung nha!”
Vương Minh Chí chắp tay, mồ hôi lạnh trên trán đều chảy xuống.
Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng cười,“Vương đại nhân, đừng lo lắng khẩn trương, bổn vương là tới ôn chuyện cũ.”
Vương Minh Chí dùng tay áo xoa xoa cái trán, vuốt cằm nói:“Quận vương nói rất đúng, nói rất đúng. Hạ quan cũng lâu quá rồi chưa cùng quận vương điện hạ hảo hảo tâm sự. Hạ quan giờ sai người ta chuẩn bị R*ợ*u và thức ăn ngay.”
Hoàng Phủ Cẩn nhướng mi, thản nhiên nói:“Không cần bận bịu. Bổn vương bất quá là nhới đến việc bị Vương Mai Lâm lấy đi miếng ngọc kỳ lân kia, đột nhiên rất tưởng niệm. Cái đó dù sao cũng là tiên ban cho mẫu phi ta. Nghe nói vô giá!”
Hắn nhấn mạnh vài chữ cuối, liếc Vương Minh Chí một cái.
Vương Minh Chí trong lòng như bị kim châm,nhói đau một chút, Hoàng Phủ Cẩn thực rõ ràng là tới lừa bịp tống tiền.
Năm đó cái vật ngọc kỳ lân kia, thái tử thích, vẫn luôn muốn có.
Nhưng là Hoàng Phủ Cẩn keo kiệt không chịu cho.
Sau đó Tô Trì cùng Vương Mai Lâm đã nghĩ biện pháp, đi trộm về cho thái tử.
Bọn họ thừa dịp thời điểm Hoàng Phủ Cẩn đi giáo trường luyện võ liền trộm đi .
Kết quả thái tử thưởng thức mới được một canh giờ, đã bị Hoàng Phủ Cẩn hùng hổ tới bắt tại trận.
Thái tử khi đó nói cùng hoàng quý phi và hoàng đế, nhất định sẽ lưu lại ngọc kỳ lân kia.
Lúc ấy, Đại Chu phía tây cùng phía nam đều có địch nhòm ngó, Tống tướng quân dẫn binh nghênh chiến.
Thái tử đắc ý nói phụ hoàng khẳng định sẽ đáp ứng.
Hoàng Phủ Cẩn lúc ấy ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng cắn chặt gắt gao, càng thêm âm ngoan, liền đem ngọc kỳ lân đập nát.
Vương Minh Chí cảm thấy chính mình thực oan, rõ ràng là tự hắn ra tay đập , dựa vào cái gì đến đây đổ tôi trên đầu mình?
Hoàng Phủ Cẩn không nhanh không chậm nói:“Đó là Hà Điền ngọc cực phẩm, hơn nữa là tiền triều nổi tiếng nhất thiên hạ đệ nhất thần thủ Trầm Duy Lân điêu khắc, ở lúc ấy đó là bảo bối vô giá. Cho dù là đổi thành tiền, đó cũng là giá trị mấy chục vạn lượng bạc. Qua nhiều năm như vậy, không thể mấy trăm vạn lượng......”
“Quận vương......”
Vương Minh Chí bịch một cái quỳ xuống .
Mấy trăm vạn lượng, hắn làm sao bồi thường được a.
“Hạ quan tự hỏi cẩn trọng hầu hạ bệ hạ tới nay, không dám có chút sai lầm. Quận vương như vậy, là muốn ép ૮ɦếƭ hạ quan. Hạ quan muốn diện tấu thánh thượng.”
Vương Minh Chí gợi chủ ý rất tốt, hoàng đế vốn đã vì ngọc kỳ lân mà đánh Hoàng Phủ Cẩn.
Nay hắn nhắc lại chuyện xưa, lần này đương nhiên sẽ bị đánh càng nặng hơn.
Tốt nhất tước đoạt phong tước quận vương của hắn mới tốt.
Nhìn hắn còn có thể kiêu ngạo nữa không.
Hoàng Phủ Cẩn tự nhiên biết tâm tư của hắn, lạnh lùng nói:“Xin cứ tự nhiên. Bổn vương chờ một canh giờ. Sau đó cầm tiền liền đi. Về phần Vương đại nhân cái đùi phải kia......”
Vương Minh Chí run run một chút, chẳng lẽ hắn còn muốn dỡ xuống vác đi?
“Quận vương, ngươi, ngươi không thể xằng bậy a. Cho dù đương nhiên là điện hạ cứu hạ quan, nhưng hạ quan cũng là xuất phát từ công vụ. Cho dù thiếu, cũng chỉ có thể nói thiếu điện hạ một lời cảm tạ, một phần hậu lễ thôi. Cho dù là đến bây giờ, cũng bất quá là trăm tám mươi lượng bạc.”
Hoàng Phủ Cẩn gợi lên khóe môi, hừ một tiếng, miễn cưỡng nói:“Cũng được, nếu ngày ấy ta không cứu Vương đại nhân, đừng nói là chân. Vương đại nhân sẽ đông ૮ɦếƭ ở kẽ nứt băng tuyết. Lại nói tiếp, nếu là một người kiệu phu, cứu người, còn đưa về tận nhà, cũng phải đền ơn mấy trăm văn tiền. Tính toán đâu ra đấy, hiện tại cũng có thể mua được con rùa vàng. Bổn vương, không cần. Coi như con Vương bát kia cút mất rồi.”
Vương Minh Chí khí cơ hồ muốn ngất đi.
Vài người đệ đệ chất tử sắc mặt thanh một trận xanh trận trắng.
Bọn họ thế mới biết chuyện tình năm đó, Vương Minh Chí được người ta cứu, thế nhưng ngay cả nói lời cảm tạ cũng không.
Hơn nữa lần đó Hoàng Phủ Cẩn đã bị Nhạc Thiểu Sâm tố cáo làm người hung tàn, không tốt thiếu tình cảm, đối với cấp dưới khắc nghiệt.
Vương Minh Chí còn tới làm chứng, nói nhị điện hạ *** như ma.
Người bị bắt làm tù nhân cũng bị tàn nhẫn đối xử và ngược đãi.
Hoàng Phủ Cẩn ở quân doanh lấy *** làm vui thú.
Vương Phượng Lâm yên lặng cúi đầu.
Vương Minh Chí lập tức đứng lên, đến hỏi người đi bẩm báo chuyện tình với thái tử điện hạ sao rồi.
Kết quả đợi nửa ngày, sắp đến một canh giờ bọn họ mới trở về.
Tháng 11 âm lịch mùa đông, người nào người ấy trên trán ướt đẫm mồ hôi, thượng khí không tiếp hạ khí ( mệt đứt hơi).
Lúc này, tự nhiên là thời cơ biểu hiện tốt, nếu còn chậm chạp lề mề, về sau đừng nghĩ muốn yên ổn làm.
Nhị quản gia Vương Giang lau mồ hôi trên trán, thở hồng hộc nói:“Lão gia, không...... xong. Nghe Trì thiếu gia nói thái tử điện hạ đều đi gặp bệ hạ, kết quả ngũ điện hạ vừa vặn ở đó, âm dương quái khí không biết nói cái gì đó. Sau đó bệ hạ cười cười không coi đó là chuyện đại sự. Nói nhị điện hạ khẳng định đùa giỡn, nếu muốn đùa chơi, cứ để hắn chơi đùa đi. Kêu mọi người cũng không cần phải tưởng thật.”
Vương Minh Chí gấp đến độ nói:“Có nói chuyện ngọc kỳ lân chưa?”
Vương Giang gật gật đầu,“Nói rồi!”
Vương Minh Quân buồn bực, khoanh tay uốn cong lưng, đi lòng vòng cực nhanh.
Tại sao có thể như vậy?
Hoàng đế như thế nào đột nhiên đối với Hoàng Phủ Cẩn đổi tính ?
Kệ hắn nháo loạn?
Hoàng đế mặc kệ, tỏ rõ là thái tử cũng không thể quản.
Vương Minh Chí bất chấp khó khăn đi về, vẻ mặt hủ bại.
Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên ngắm hắn,“Vương đại nhân tính xong chưa?”
Vương Minh Chí giở trò nói:“Điện hạ xem ta nơi này có gì đáng giá, cứ lấy đi đi. Mấy trăm vạn lượng, mấy chục vạn ta cũng không. Đập nồi bán sắt, bán tòa nhà cũng không thể có. Điện hạ tùy ý đi.”
Nếu hoàng đế nói coi như là hắn đến đùa chơi.
Vậy đương nhiên hắn liền giở trò lưu manh a.
Xem ra, cũng là bày ra một chiêu cho bọn họ.
Xem ra hoàng đế vẫn là hướng về phía bọn họ nha.
Hừ, quận vương được tính là cái rắm gì!
Vương Minh Chí giở trò, phất phất tay nói với huynh đệ và chất tử:“Đều tự trở về viện của mình đi, không cần kinh động lão thái thái.”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn chơi xỏ, lạnh lùng cười, đứng dậy nói:“Một khi đã như vậy, ta đây liền tự mình cầm đi.”
Vương Minh Chí khoanh tay ưỡn ***, quay đầu hung hăng trừng mắt với Tô Việt, mới vừa rồi phái người đi Tô gia báo cáo với muội muội, thế nhưng đều bị người Tô gia cản lại.
Thật sự là buồn cười.
Hoàng Phủ Cẩn hai bước đi đến trước mặt Vương Mai Lâm, vươn tay đưa hắn bắt lại,“Đó là hắn .”
Vương Mai Lâm sớm nghẹn ngào khóc.
Hiện tại vừa thấy Hoàng Phủ Cẩn lại vươn tay tóm lấy hắn, hắn lại la to lên.
Vương Minh Chí thật sự là hận ૮ɦếƭ đứa con vô dụng còn hay gây vạ của mình.
Hắn đột nhiên nhớ tới đến cái gì, vội ngăn Hoàng Phủ Cẩn, cười nịnh nói:“Điện hạ bớt giận, bớt giận. Hạ quan đã suy nghĩ thấu triệt.”
Nói xong nói với Tô Việt:“Cháu ngoại, cậu còn có chút tiền, ngươi tới giúp đỡ nhìn xem.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc