Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 221

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tiểu nha đầu oán hận đem một mớ thuốc ấn mạnh vào miệng vết thương.
Bị đau Vương Hải lập tức nhảy dựng lên, chộp lấy bàn tay nàng ta.
“Tiểu tiện nhân, ngươi muốn mưu sát ta hả!”
Tiểu nha đầu bĩu môi ủy khuất nói:“Đại quản gia như thế nào không hiểu, ngài đây là nghiền thương, xương cốt đều bị nát rồi, phải dùng dược nhanh. Nếu không lát nữa đại phu đến đây, cũng đành bất lực.”
Vương Hải cả giận:“Cút mau đi xem đại phu đến chưa.”
Tiểu nha đầu ném dụng cụ và thuốc xuống, xoay người chạy đi.
Suy nghĩ trong chốc lát, lông mày của nàng ta giương lên, lấy ra chiếc khăn của mình, lấy ra đại Pu't, vội vàng vẽ họa.
Sau đó thừa dịp loạn, cũng không dám đi đại sảnh, nàng lặng lẽ đi qua, đem chiếc khăn ném tới đường hành lang, lại chạy nhanh như bay.
Hoàng Phủ Cẩn ngồi ngay ngắn ở trong đại sảnh, ngồi ổn định ngay ngắn, một chút cũng không sốt ruột.
Tô Việt đi qua đi lại, đi ra ngoài nhìn nhìn, Vương Minh Chí này, thật sự là giảo hoạt.
Khẳng định đi cáo trạng trước với thái tử và hoàng đế.
Hắn nhìn thấy chiếc khăn, mặt trên đen tuyền không biết vẽ cái gì.
Hắn do dự một chút, nhặt lên xem, thì ra là bức bản đồ của Vương phủ.
Nhịn không được ha ha cười rộ lên, vội vào nhà giao cho Hoàng Phủ Cẩn.
“Điện hạ, thỉnh xem!”
Hắn đem chiếc khăn đưa qua, Hoàng Phủ Cẩn nhìn lướt qua, tuy rằng nét vẽ vội vàng, nhưng những chỗ mấu chốt quanh viện đã được đánh dấu.
Vương Minh Chí ở đâu, Vương Mai Lâm ở nơi nào.
Mặt trên còn nói, Vương Minh Chí cùng vài đồng nghiệp đi uống R*ợ*u rồi, Vương Mai Lâm có ở nhà.
Vương Mai Lâm tuy rằng bị Tô Mạt hung hăng nhục nhã một phen, nhưng trở về lại nhớ nhung bộ dáng nàng từng cái nhăn mày từng nụ cười.
Luôn cảm thấy lúc nàng mỉm cười nghiêng đầu nhìn hắn, sóng mắt kia như nước trong veo mang theo một tia châm chọc, liền càng thêm câu hồn.
Nhu tình mật ý, nữ nhân ôn nhu như nước hắn gặp nhiều rồi.
Chán ngắt .
Luôn cảm thấy ngũ muội muội càng nghĩ càng xinh đẹp, lại thông minh, lại có tính cách.
Cho dù bị nàng trêu đùa, cũng rất vui vẻ .
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy, nàng chính là thiên nga, hắn chính là con cóc.
Nhưng hắn vẫn muốn ôm con thiên nga đẹp nhất kia mới cam tâm.
Sau khi về nhà, càng cảm thấy nha đầu trong việc người người đều xấu hơn cả con cóc.
Không phải ghen tuông tranh giành thì là muốn xin đồ, hoặc là muốn quyến rũ hắn.
Hừ, nhìn xem ngũ muội muội người ta kìa, nửa con mắt cũng không thèm nhìn hắn!
Vương Mai Lâm đang ở trong phòng bị ma chướng, mỗi ngày nháo loạn chuyện tuyệt thực, ép nãi nãi của hắn nghĩ biện pháp giúp hắn.
Lão thái thái cưng chìu nhất tên cháu bảo bối hư hỏng này, nhưng sự đòi hỏi của hắn quá quắt a.
Hiện tại ai dám đi Quốc Công đòi người ?
Ai dám cùng Hoàng Phủ Cẩn ςướק nữ nhân!
Chán sống phải không.
Vài huynh đệ của Vương Minh Chí sợ Vương Mai Lâm gây vạ mất mặt, đó là chuyện rơi đầu chuyện a.
Cho nên cháu trai ở nhà nháo loạn càng tốt.
Đừng đi ra ngoài gây chuyện là được.
Một nha đầu thông phòng bên người của Vương Mai Lâm là Lục Nhuế cho hắn một chủ ý,“Đại thiếu gia, ngài không thể vội vàng. Dù sao biểu tiểu thư còn nhỏ, thú về phủ cũng không thể viên phòng. Đơn giản là để Quốc Công gia thay người dưỡng hai năm. Quá vài năm, nói không chừng thái tử liền đăng cơ. Thời điểm, ngài còn lo lắng cái gì? Biểu thiếu gia là một người trên vạn người. Xin hoàng đế ban thưởng cho ngài một nữ nhân, tính toán nhiều chuyện lớn hơn chút đi. Nhìn ngươi hiện tại muốni ૮ɦếƭ muốn sống, thật sự là mất mặt.”
Vương Mai Lâm vừa nghe, lập tức như được điểm chỉ, vỗ tay một cái, vui vẻ nói:“Đúng rồi. Qua hai năm nữa, bộ dạng ngũ muội muội càng mỹ lệ. Vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành thiên hạ đó, nhưng chỉ có thể là của ta. Không được, ta phải chạy nhanh đi nói với Trì biểu đệ, để hắn giữ lại nàng cho ta. Không thể hứa cho người khác. Nếu không hai năm sau, bao nhiêu người tranh với ta. Nói không chừng, thái tử còn coi trọng nàng ấy.”
Nói xong kêu người thay quần áo chuẩn bị xe cho hắn, hắn muốn đi đông cung.
Lục Nhuế vội khuyên nhủ:“Đại thiếu gia, ngài đây là phát cái gì điên nha. Qua vài ngày đi cũng không muộn. Ngoài ngài ra, không có người nào đối với một cái nữ oa nhi có hứng thú đâu.”
Vừa dứt lời, bên tai liền truyền đến một đạo cười trong trẻo nhưng lạnh lùng êm tai, giống như thanh âm băng vỡ ngọc tan, mang theo từ tính mị hoặc.
“Vương Mai Lâm, ngươi lăn ra đây cho bổn vương.”
Thanh âm thản nhiên , giọng điệu nhẹ nhàng.
Không có một tia giận dữ.
Nhưng rơi vào trong lỗ tai mọi người, chỉ cảm thấy giống như đất bằng dậy sóng.
Vương Mai Lâm quát to một tiếng,“Má ơi, tên dime vương sống kia như thế nào lại đến đây.”
Cuống quít hướng dưới sàng trốn đi.
Miệng lại còn không chịu thua, hô:“Có bản lĩnh ngươi tiến vào!”
Hoàng Phủ Cẩn dám tiến vào, hắn phải đi cáo hắn xâm nhập quan viên, bức gian nhóm thiếp thất của mình, để hoàng đế lăng trì hắn!
Hoàng Phủ Cẩn hừ lạnh một tiếng,“Ta đi đến cửa viện, ngươi không ra đây, ta sẽ phóng hỏa tên Vương bát đản kia.”
Vương Mai Lâm chắc chắc hắn không dám, còn đang ở trong góc phòng kêu gào,“Hừ, có bản lĩnh tiến vào đơn đấu. Ngươi, ngươi có gì đặc biệt hơn người . Ỷ vào biết võ công lợi hại. Có bản lĩnh, ngươi đừng dùng công phu a.”
Vừa dứt lời,“Bịch” một vật nện ở bên cạnh màn trướng của hắn,“Phần phật” Lập tức, ngọn lửa liền lan ra.
Vương Mai Lâm sợ tới mức sốc nặng, nhảy mạnh lên lao ra ngoài, kêu người ta mau chóng đi cứu hoả.
Cũng may không có ngọn lửa mới nào rớt xuống, vài nha đầu vội đem màn tháo xuống, không có tạo thành thế lửa.
Vương Mai Lâm đành phải ôm đầu đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã bị người tóm cổ dẫn đi, chân không chạm đất hướng chính viện đại sảnh đi vào.
Tô Việt nhìn về phía đến Vương Mai Lâm vênh váo tự đắc bị tóm như tóm con gà lôi đi, đều không nín được, tránh ở một tòa núi giả lên tiếng cười một trận cho đã.
Nhưng lúc hắn đi ra, phát hiện mình bị lạc đường .
Mà Hoàng Phủ Cẩn cùng Vương Mai Lâm đã không thấy đâu hết.
Hắn muốn tìm một người hỏi đường, lúc này mọi người đều trốn biệt, không ai dám đến.
Đột nhiên, một bàn tay nhỏ bé ôn nhuyễn cầm lấy, thấp giọng nói:“Đi theo ta.”
Tô Việt ngẩn ra, đã bị một tiểu nha đầu lôi kéo chạy đi.
Nha đầu kia mặc áo màu xanh, váy cũng màu xanh, thắt một chiếc đai màu hồng sắc, chính là tiểu nha đầu vừa để lại chiếc khăn.
Tô Việt vội hỏi:“Đa tạ cô nương cứu giúp.”
Nha đầu kia hừ nói:“Bất quá là lạc đường, lại không ૮ɦếƭ, làm sao cứu giúp ?”
Tô Việt vội im lặng không nói, chỉ đi theo nàng ta.
Đến một chỗ đường hẻm, nha đầu kia xoay người mạnh một cái, khuôn mặt trắng như tuyết, một đôi mắt đen như mực, có một bver xinh đẹp không tầm thường, nhưng biểu tình quá mức cương liệt hung hăng , dọa hắn nhảy dựng.
“Cô nương, tại hạ......”
Hắn muốn hỏi chính mình có phải hay không đắc tội nàng .
Nha đầu kia nói:“Ngươi nhớ kỹ, ta gọi là Hoa Ngọc La, ngươi nợ ta hai lần ân huệ, về sau ta sẽ còn tìm ngươi.”
Nói xong bỏ chạy.
Tô Việt trố mắt nhìn nàng, nàng đã chạy xa không thấy đâu nữa.
Chóp mũi hắn còn có hương thơm sâu kín, nâng tay nhìn chính tay mình, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc