Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 220

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Vương đại nhân nay đã điều nhiệm đi nhậm chức công bộ thủy bộ đại phu, đó là chức quan béo bở, mỗi ngày người đến cầu kiến đều phải xếp hàng dài thượt.
Mà muốn gặp được đại nhân trong nhà hắn, theo thường lệ phải tặng lễ cho người sai vặt.
Muốn nhanh chút gặp, làm đại sự, đương nhiên là trực tiếp cho bạc, ít nhất là mỗi người một lượng.
Cho dù là muốn tặng lễ cho lão gia, vậy lễ vật đám canh cửa cũng phải một phần năm.
Bọn họ thấy Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng mặc đẹp đẽ quý giá khác người bình thường, so với đám người đến bái phỏng , cũng không vượt trội.
Duy nhất không giống là, người này cực kì tuấn tú.
Nhưng là khuôn mặt rất hắc ám.
Giống khối băng sơn vạn năm.
Tìm người đến làm việc còn mang tư thế này?
Bộ dạng ngươi đẹp trai hơn người cũng không được a.
Người sai vặt kia hừ một tiếng, thấy Hoàng Phủ Cẩn không móc tiền ra, liền càng không muốn nán lại tiếp đón.
Mấy người kia đều là thay phiên nhau tiếp đãi, được tiền hắn lấy trước một nửa, còn lại mấy người kia chia đều.
Hoàng Phủ Cẩn làm người lãnh ngạo, chưa bao giờ chủ động tiến vào đại môn của bất cứ ai.
Người sai vặt này đương nhiên cũng không biết hắn.
Với lại hắn hôm nay mặc y phục bình thường, vốn không định xuất môn.
Hơn nữa ở chỗ Tô Mạt còn thử qua quần áo, có Hoàng Oanh dựa theo yêu cầu của Tô Mạt làm.
Vậy lại càng không thể hiện cấp bậc quận vương.
Cho nên vài người sai vặt kia căn bản không đem hắn để vào mắt.
Trong đó một người đột nhiên nhớ tới cái gì,“Ai, các ngươi nói có thể hay không là Tống Ngũ thiếu gia tặng cho đại thiếu gia ......”
Mấy người ồn ào cười to, ánh mắt dâm tà chịu không thấu liền quét về phía Hoàng Phủ Cẩn.
Hoàng Phủ Cẩn sắc mặt như trước không chút thay đổi, nhấc chân liền hướng vào bên trong đi.
Vài gã người sai vặt lập tức xông lên ngăn hắn lại, kêu gào nói:“Ngươi là ai, cũng dám tùy tiện xông vào phủ công chúa!”
Lại nói Vương gia thật đúng là không treo bài tử công chúa phủ.
Năm đó hoàng đế đối với vài huynh đệ tỷ muội của hắn là có hiềm khích, tuy rằng sau đó nhận lại tình thân.
Cũng chỉ là nển mặt mũi thôi.
Công chúa da mặt dày đòi Vương đại nhân xin tước vị Hầu ( đứng thứ 2 trong ngũ tước). Nhưng hoàng đế liền phong cho tước vị Bá (tước vị hàng thứ ba trong 5 tước – Công, Hầu, Bá. Tử, Nam - thời phong kiến)
Nay nịnh bợ đến Tống gia cùng hoàng quý phi, mới có đi theo Lục bộ cầu một chức vụ.
Kỳ thật công chúa phủ này, rõ ràng là sỉ nhục của gia tộc họ Vương.
Chỉ là bọn hắn chính mình lại không biết mà thôi.
Hoàng Phủ Cẩn cười lạnh, tay vung lên một cái liền đem vài tên sai vặt ném sang bên.
Từng người từng người nằm xuống phía dưới chân sư tử đá.
Tô Việt nhịn cười, đuổi theo.
Vài người sai vặt nhìn thấy hắn, lập tức giận dữ nói:“Giỏi a, thì ra là Tô gia lão nhị. Mau, đi Tô gia báo tin, kêu phu nhân cùng Quốc Công thu thập hắn!”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Việt một cái,“Hiện tại sợ, trốn còn kịp.”
Tô Việt mỉm cười, không có nửa ý sợ hãi,“Núi đao biển lửa cũng xông vào.”
Hoàng Phủ Cẩn trong lòng tán thưởng một câu, nhìn như người thư sinh, nhưng cũng có chút hiệp khí.
Không nhát gan sợ rắc rối, rất hợp tính tình của hắn.
Tô Việt suy nghĩ, Hoàng Phủ Cẩn đối với Mạt nhi tốt như vậy, chẳng lẽ lại dễ dàng mạo hiểm, dễ dàng làm cho Mạt nhi mạo hiểm?
Cho nên hắn cũng không sợ gì hết cùng xông lên.
Sống mười năm đến nay, hôm nay mới có cơ hội nở mày nở mặt như vậy.
Cảm thấy chính mình thật sự là nam tử hán đỉnh thiên lập địa.
Về sau, cũng không luôn chịu người ta bài bố.
Chính mình phải làm chuyện mình muốn làm.
Gia đinh của Vương gia đương nhiên không biết Hoàng Phủ Cẩn, đại bộ phận cũng không biết Tô Việt.
Dù sao Tô Việt bất quá là con vợ kế, Vương phu nhân lại coi thường hắn, người Vương gia đi tới Tô gia cũng không gặp.
Người sai vặt chỉ là gặp nhiều người, thì có biết .
Bọn gia đinh nhìn thấy hai người nghênh ngang tiến vào, còn tưởng rằng là người quen, cũng không thấy người sai vặt dẫn đường, buồn bực nói:“Nhị vị tìm ai?”
Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói:“Tìm Vương Minh Chí, Vương Mai Lâm.”
Người nọ vừa nghe, hắn cũng dám thẳng hô tục danh của lão gia, không xong rồi đây.
Lập tức ỉ biết là tới nháo sự, vội vàng gào thét võ sư ở hậu viện tới.
Nhưng bọn họ làm sao là đối thủ của Hoàng Phủ Cẩn, căn bản không thấy động tác của hắn, nhưng vẫn theo thường lệ khoanh tay đi về phía trước, nhoáng cái vài tên võ sư kia bị văng ra ngoài.
Quỳ rạp trên mặt đất kêu cha gọi mẹ .
Bọn họ vội đi báo cáo đại quản gia, người thường đi theo lão gia xuất môn .
Sau đó lại phái người đi tìm quan lớn, chạy nhanh đi kêu tuần tra giáo úy dẫn người tới bắt cường đạo.
Đại quản gia Vương Hải vội vàng chạy tới, nổi giận đùng đùng, trợn tròn mắt lên, giơ tay lên chỉ thẳng, định chửi ầm lên.
Đột nhiên, hai chân mềm nhũn,“Bùm” quỳ trên mặt đất.
Cả người run cầm cập giống như rơi rớt ra ngoài.
“Nhị...... Nhị...... Nhị điện hạ......”
Hoàng Phủ Cẩn hừ một tiếng,“Vương Minh Chí, kêu hắn đi ra gặp ta.”
Vương Hải run rẩy nói không thành tiếng,“Lão, lão gia...... Ra, xuất môn ......”
Hoàng Phủ Cẩn lãnh ngạo nhìn hắn, tiến lên từng bước, vừa vặn dẫm lên ngón tay Vương Hải vừa chỉ vào hắn.
“A --”
Vương Hải hét thảm một tiếng, suýt nữa đau đớn mà ngất đi, lập tức trên đỉnh đầu một dòng nước ấm dũng mãnh tiến vào, vừa vặn làm cho hắn bảo trì sự thanh tỉnh.
Bảo trì thanh tỉnh, cẩn thận cảm nhận được sự đau đớn.
“Kêu Vương Minh Chí đi ra gặp bổn vương.”
Hoàng Phủ Cẩn tốc độ nói chuyện như thường, nhưng sự uy hiếp trong đó lại làm cho người ta không dám nhìn gần.
Vương Hải chịu đựng đau đớn, dập đầu như giã tỏi,“Tiểu nhân, tiểu nhân xin đi ngay.”
Hắn đứng dậy vội phân phó người dẫn nhị điện hạ bọn họ đi chính sảnh, hầu hạ trà ngon bánh trái, hắn đi thỉnh lão gia về nhà.
Nếu là hoàng tử khác, dựa vào luật pháp của triều đại, hắn còn có thể dùng lí luận một phen.
Nhưng ***ng tới vị gian ác này, trước tiên vẫn là thoát thân đã.
Một câu chọc giận hắn, hắn trực tiếp ra đòn chí mạng.
Hắn bất quá chỉ là quản gia, cũng không thể đem tính mệnh ra đánh cược.
Vương Hải nghiêng ngả lảo đảo đi ra cửa, lập tức phái người đi tìm Vương Minh Chí trở về, còn truyền tin cho Vương Mai Lâm, cùng với vài vị gia khác.
Nghĩ một hồi hắn lập tức lại phân phó,“Mau, đi truyền tin tới Tô gia, cho đông cung Tô gia đại thiếu gia truyền tin. Hắc, ta cũng không tin, còn không phản được hắn . Bất quá chỉ là tên hoàng tử không được sủng, ta phỉ nhổ!”
“Ôi......”
Tay hắn đau đớn, hùng hùng hổ hổ nói:“Con mẹ nó, chỉ là tên quận vương, có gì đặc biệt hơn người. Lão gia chúng ta cùng biểu thiếu gia dựa vào thái tử, tương lai là hoàng đế. Hừ, sớm muộn gì có một ngày, sẽ chém đầu ngươi. Đem ngươi mười ngón...... Không đúng, hai mươi đầu ngón tay, từng ngón từng ngón một cắt xuống...... Ai a...... Ta nói ngươi nhẹ chút......”
Tiểu nha đầu bôi thuốc bĩu môi, trong lòng lại mắng hắn đáng đời, kiếp này bị báo ứng.
Làm nhiều việc ác, tất có báo ứng.
Tham ô nhiều bạc như vậy, tu kiến mấy chỗ đê đập nghe nói mùa hè vừa rồi đã bị sụp đổ, đã ૮ɦếƭ một đám người.
Còn đi nhiều chỗ lo liệu, trấn áp sự việc xuống.
Lừa gạt cấp trên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc