Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 22

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Trong lòng đã có tính toán, Tô Mạt tính được Hoàng Oanh sẽ trở thành người của nàng.
Để Hạ Vũ tự quyết, đại nha hoàn trong nhà lĩnh ít một chút, còn lại phát đều cho nha hoàn, dù sao tiềng công bọn họ ít ỏi lại làm việc nặng nhọc.
Hoàng Oanh tuy có do dự nhưng không phản đối.
Lúc tối mọi người đang thêu thùa may vá thì Hạ Vũ bị Xuân Mai gọi ra nói chuyện.
Tô Mạt đoán là phu nhân có chuyện muốn hỏi, nhìn thấy trong phòng chỉ có Hoàng Oanh đang guồng cuốn chỉ, nàng bèn đến ngồi cạnh nàng ta “ Hoàng Oanh tỷ, ngươi lĩnh tiền rồi vẫn phải gửi về nhà sao?”
Hoàng Oanh cúi đầu, khuôn mặt thanh tú cười : " “ Vâng, không gửi cho phụ mẫu còn gửi cho ai nữa đây? Nô tỳ ăn mặc dùng đều có ở trong phủ, không cần phải tiêu tiền."
Nhìn thấy nàng ta tuy sinh ra trong gia đình nghèo lại rất lạc quan như vậy, Tô Mạt cười , trong lòng cực kì khâm phục, bỗng muốn giúp nàng ta.
"Hoàng Oanh tỷ, phụ mẫu bán ngươi đi, ngươi có buồn không?"
Hoàng Oanh chỉ cười, dưới ánh đèn hình dáng nàng ta rất thanh lệ : " Tiểu thư, nô tỳ không buồn. Lúc đó chính là nô tỳ muốn phụ mẫu bán nô tỳ. Trong nhà có người bệnh, không có tiền khám bệnh, đệ đệ muội muội đều nhỏ, cũng chỉ có nô tỳ đáng ít tiền. Bán nô tỳ có thể chữa bệnh cho cha, lại còn giúp đại ca lấy vợ. Ta tự nguyện. Đồng thời đến nơi đây, nô tỳ lại có ăn có mặc, so với ở nhà còn tốt hơn. Chủ tử cũng không sáng đánh tối mắng, nô tỳ sao có thể buồn bực được.”
Tô Mạt gật đầu, “ Hoàng Oanh tỷ tỷ thật kiên cường.”
Nàng lấy ít bạc vụn nhét vào tay Hoàng Oanh “ Ta rất khâm phục tỷ, ta cũng rất bứt rứt vì không có đồ gì cho tỷ. Tiền công của tỷ còn chưa đưa đủ, mau nhận lấy chút này.”
Hoàng Oanh không dám nhận, vội vàng từ chối.
Tô Mạt lắc đầu “ Đừng từ chối, để người khác nhìn thấy không tốt. Ta chỉ là khâm phục tỷ, lại có cảm giác tuy rằng chúng ta hoàn cảnh không giống nhau, nhưng lại có cảm giác có chút thông cảm cho nhau.”
Chủ tử chịu cùng hạ nhân đồng bệnh tương lân, quả thật là quá nể mặt.
Hoàng Oanh lập tức quỳ xuống dập đầu.
Tô Mạt đỡ nàng ta dậy : " Phu nhân đối với chúng ta tốt như vậy, sau này chúng ta nhất định phải hiếu thuận với phu nhân "
Hoàng Oanh cũng là người thông minh, lúc trước phu nhân có tìm nàng dặn qua, nàng ta lập tức hiểu ý, biết tiểu thư sợ người của phu nhân nhìn thấy tình huống của bọn họ như vậy, sẽ gặp phiền toái.
Ngay tức khắc nói : " Nô tỳ tuân lệnh."
Hoàng Oanh hiểu, Tô Mạt nếu tốt , nàng ta mới có thể tốt, bản thân nàng ta không có chỗ dựa gì, chỉ có thể dựa vào chủ tử.
Hạ Vũ trở về thấy Hoàng Oanh trong nhà đang guồng chỉ, Tô Mạt đang nằm bò trên giường nhỏ ngủ, trên người còn đắp tấm thảm thêu hoa hơi cũ.
Hạ Vũ móc ra một túi tiền đặt trên bàn “ Phu nhân tù bi, nói dù thế nào cũng không thể ủy khuất mọi người, kêu ta lấy tiền về. Ai lĩnh ít tiền công, thì bù vào không để thiếu.”
Hoàng Oanh gấp gáp nói : " "Phu nhân nhân từ như vậy, chúng ta càng càng không thể không có sĩ diện. Vẫn là giữ lại. Để lại trong viện, nói không chừng có lúc cần dùng, tiểu thư cũng có lúc cần phải quan hệ, mua lễ vật tặng người khác, quá giản dị cũng sẽ khiến người khác lời ra lời vô.”
Hạ Vũ nhìn nàng ta một cái, thấp giọng nói : " Nhà ngươi không phải đang thiếu tiền sao? Đem phần của ngươi lấy đi."
Hoàng Oanh chỉ cười “ Nếu đã bán ta đi, ta không chỉ mãi nghĩ đến họ. thiện lương đương nhiên nên lo nghĩ cho tiểu thư và phu nhân. Bọn họ đành xếp sau vậy.”
Hạ Vũ cúi đầu, xem ra phu nhân đoán không sai, Hoàng Oanh nha đầu này, luôn oán hận trong nhà, bị gia đình bán đi, còn phải đem tiền về nhà, bản thân không dám tiêu pha gì, lại cũng không có đồng nào quan hệ với quản gia mụ mụ, chịu vất vả vài năm vô ích, cũng là tứ tiểu thư đến mới theo nàng ta.
Trong lòng nha đầu này đương nhiên sẽ cảm kích phu nhân, muốn giúp phu nhân giám sát tứ tiểu thư.
Hạ Vũ yên tâm hơn, muốn tìm thờ gian nào đó bẩm với phu nhân cần lo lắng phía bên này.
Qua mấy ngày, lúc hoa đào nở rộ, Tô Nhân Vũ dẫn gia quyến đi Lăng Hư quan cầu phúc thưởng hoa đào, hy vọng mượn cơ hội này xung hỷ, khiến tam tiểu thư hết bệnh.
Phu nhân thân thể không tốt không đi, chỉ để các tiểu thư đi theo, để Dương di nương Lâm di nương đi theo thu xếp mọi chuyện.
Tô Mạt lúc đi thỉnh an phu nhân, Hồ đại phu cũng ở đó.
Tô Mạt ngoan ngoãn chào ông ta, Hồ đại phu cười nói với nàng : " Tứ tiểu thư cũng đi Lăng Hư quan sao? Đúng lúc lão phu cũng muốn đưa thê tử nữ nhi cùng đi, đến lúc đó có thể bái phỏng tiểu thư. "
Tô Mạt thấy rất vui.
Hồ đại phu viết toa thuốc : " Phu nhân không có gì đáng lo, chỉ là có chút hỏa khí tích tụ trong người, chỉ cần thả lỏng tinh thần nghỉ ngơi sẽ hết."
Vương phu nhân dẫn Hồ đại phu đi lĩnh tiền, sau đó nói với Tô Mạt : " Ngươi chuẩn bị xong chưa?"
Tô Mạt nhìn phu nhân, nàng ta quả thật là mỹ nhân, đoan trang khoan thai, nhưng khóe mắt hơi cụp xuống, có cảm giác nói không ra được sự ngoan độc của nàng ta.
Nhất là lúc nàng ta giận dữ.
Tô Mạt nói : " Phu nhân bệnh rồi, ta không muốn đi, ta muốn ở lại trò truyện với người."
Bộ dáng làm bộ làm tịch đều không thể thiếu, đây chính là kế sách của Tô Mạt.
Quả nhiên phu nhân tươi cười rạng rỡ : " Vẫn là ngươi hiểu chuyện. Đại tỷ ngươi vừa nghe thấy được đi là nhảy nhót lên."
Tô Mạt nói : " Đại tỷ là con ruột của phu nhân, mẫu nữ liền tâm, tỷ tỷ đi cầu phước cho phu nhân, tự nhiên sẽ hiệu nghiệm nhất."
Vương phu nhân cười sai người đem bánh trái cho nàng ăn, lại kéo nàng nhìn ngắm một hồi, tuy rằng vận trang phục thanh nhã, cũng không có đeo trang sức gì, ngược lại dáng điệu lại cực đẹp, so với tam tiểu thư trang điểm vàng vòng ngọc thạch khắp người lại đẹp hơn vài phần.
Vương phu nhân nộ ý cười thâm trầm, sâu trong đáy mắt luôn có sự âm lãnh không hình dung được.
Tô Mạt càng ngày càng nhận định suy đoán của mình.
Vương phu nhân sai người mở tráp đựng trang sức lấy cho Tô Mạt hai vòng tay bằng vàng sợi, một đôi khuyên tai con dế rất dễ thương, còn có sợ dây hình chuồn chuồn dùng để trang trí trên Pu'i tóc.
Tô Mạt cũng không từ chối, cảm ơn phu nhân, để nha hoàn nhận lấy.
Lúc rời phủ, ***ng với Hồ đại phu, ông ta nhìn Tô Mạt cười cười, sau đó cáo từ.
Tô Mạt hiểu, ông ta với mình đã có giao ước, bắt đầu kiểm tra nàng.
Gia đình quốc công phủ cùng đi Lăng Hư quan, trên đường có sĩ binh dẹp đường phía trước, đoàn xe ngựa chậm rãi tiến về hướng Thanh Linh sơn đi Lăng Hư quan. Bên ngoài quan là khu vực rộng lớn toàn hoa đào, hiện tại sắc hoa chói mắt vì đang là mùa hoa đào nở rộ.
Tam tiểu thư Tô Hinh Nhi đang ngồi trong lòng quốc công, nằm trên vai quốc công làm nũng, nam nhân thân cao dáng vẻ như ngọc đúc, nữ oa nhi như phấn điêu ngọc mài, rất thu hút ánh mắt người khác, trong rừngđào khiến người ta cực kì hâm mộ.
Tô Mạt âm thầm đi phía sau, cố gắng không nhìn đến hai cha con kia,Tô Nhân Vũ rất giống cha nàng kiếp trước, ông ta bế Tô Hinh Nhi bộ dạng rất giống bản thân lúc nhỏ cũng từng sà vào lòng cha như thế.
Nhưng điều này có thể nói lên điều gì?
Với lại mục đích của nàng đi Lăng Hư quan, nhất định phải làm tốt vài việc.
Làm xong coi như đã hoàn thành một nửa kế hoạch. Cách mục tiêu của nàng cũng không xa là mấy.
Mọi việc phải nhịn xuống, cần phải tỉ mỉ thi hành kế hoạch, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót.
Ván cờ bắt đầu mở màn !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay