Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 218

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hơn nữa hắn là nhi tử của Tô quốc Công.
Lại là chưởng quầy Hương lâu ca ca của Tô Mạt.
Người ta tự nhiên cho rằng hắn là có đầu óc kinh doanh.
Hơn nữa, công việc này cùng việc kinh thương thực tế cũng không quan hệ gì nhiều.
Chỉ là đi quản lý những người thương nhân.
Dù sao Đại Chu bây giờ còn là ức thương ( biềm chế thương nghiệp), tuy rằng chính sách của chính phủ phóng khoáng, đối với thương nhân lại khống chế nghiêm khắc.
Cho nên chức vụ này cũng được coi là chức vụ tốt.
Tô Việt cũng nghĩ vậy, đảm nhận chức vụ này, đối với việc làm ăn của Hương lâu cùng Hoa Phố cũng giúp ích được rất lớn.
Nếu Tô Mạt tín nhiệm hắn, hắn đương nhiên muốn đem hết toàn lực ra để làm việc.
Đang muốn đi tìm nàng, kết quả bị nàng ***ng cho ngã.
Mấy năm qua, ở Tô gia, Tô Mạt cũng không phải không có thân tình.
Đại tỷ tỷ là tri kỷ của nàng, chính là bạn gái trong khuê phòng.
Nhị ca nãh nhặn điềm đạm, chính là đại ca ca tri âm.
Bộ dạng suất, tính tình tốt, lại thận trọng kĩ tính, biết săn sóc người khác.
Cho nàng rất nhiều ấm áp.
Cho nên thấy nhị ca bị chính mình ***ng thành như vậy, nàng thật cảm thấy tự trách áy náy.
Vì sao không thể khống chế lực đạo của chính mình chứ?
Phải luyện tập hơn nữa mới được.
“Nhị ca, ngươi từ bên kia đến, là muốn tìm ta sao?”
Tô Mạt đỡ hắn dậy, hơi hơi ngửa đầu cười, một đôi mắt to đen bóng, vụt sáng nhìn hắn.
Làm hắn đau, tặng cho nụ cười ngọt ngào coi như bồi thường đi!
Hắn thấy bộ đáng nàng đáng yêu ngây thơ, cảm thấy như nhũn ra, nâng tay lên nhéo nhéo khuôn mặt nàng,“Đều mười hai tuổi rồi. Còn giống như đứa nhỏ.”
Tô Mạt hì hì cười, ôm cánh tay hắn,“Đứng trước nhị ca, muội muội vĩnh viễn đều không thể lớn lên được.”
Gặp Tô Mạt nhếch khóe miệng hút một ngụm khí, vội hỏi:“Nhị ca, nhanh đi tới phòng ta, để bôi c*** cho huynh. Khẳng định bị bầm tím rồi .”
Tô Việt vội hỏi:“Ta vẫn nên trở về phòng mình bôi thuốc, khuê phòng nữ hài tử các ngươi, ta sao có thể ***.”
Tô Mạt liền chu miệng, hờn dỗi hắn,“Nhiều quy củ. Ngươi là ca ca ta sợ cái gì. Lại nói nữa, Tĩnh thiếu gia có ở đó mà.”
Tô Việt thế mới theo nàng đi.
Kết quả còn chưa tới sân, liền tâhys Hoàng Oanh đang ở ngoài cửa viện hết nhìn đông tới nhìn tây.
Thấy hai người họ đi tới, Hoàng Oanh vội đến nghênh đón, hành lễ xong, vội hỏi:“Tiểu thư, Tĩnh thiếu gia......”
Tô Việt cùng Tô Mạt quan hệ rất tốt, bọn nha đầu đều biết.
Lẽ ra Tô Mạt sẽ không gạt hắn cái gì.
Tô Việt thực thức thời,“Tiểu muội, ta đi về trước.”
Hoàng Oanh vội bồi tội,“Nhị thiếu gia, không phải đâu, ngài không cần đi. Là chuyện Tĩnh thiếu gia biết chuyện tình của biểu thiếu gia ngày đó.”
Tô Mạt a một tiếng,“Không xong! Hắn khẳng định đi tìm Vương Mai Lâm tính sổ .”
Nhìn người điềm đạm lạnh lùng như thế sao lại bị kích động a.
Tô Việt luôn luôn ở Hương lâu bận việc, Vương Mai Lâm đến ngày đó, hắn bận rộn giúp Tô Mạt thu thập hàng hóa.
Sau lại tụ họp ở chỗ lão phu nhân rồi đi luôn.
Vương phu nhân luôn khinh thường thứ xuất, thân thích của nàng đương nhiên cũng sẽ không tìm hắn nói chuyện.
Cho nên hắn luôn ở trong phòng đùa nghịch mấy món quà Tô Mạt tặng cho.
Sau lại nghe nói chuyện của Vương Mai Lâm, hắn tức giận thực sự.
Chỉ là tiểu muội thông minh, ở trước lúc Vương Mai Lâm cùng Vương phu bắt đầu làm, liền hung hăng tiến lên tát cho bọn họ một bạt tai.
Dạy cho bọn họ biết, đừng động tới nàng.
Hắn tuy rằng rất tức giận, nhưng tiểu muội xử lý thật sự giỏi.
Loại chuyện này cũng không cho đồn thổi ra ngoài.
Nay Hoàng Phủ Cẩn lại bị kích động đi tìm bọn họ bênh vực Tô Mạt, chỉ sợ không ổn.
Nhất là sẽ làm người ta biết Vương Mai Lâm đối với Tô Mạt có suy nghĩ không an phận
Tuy rằng là lỗi của hắn ta, nhưng thanh danh của Tô Mạt cũng sẽ bị liên lụy.
Hai là làm cho người ta biết Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt là gì đó với nhau.
Dù sao hiện tại hai người tuy rằng quan hết rất tốt, chỉ có người nhà biết.
Mấu chốt nhất là, hiện tại Tô Mạt còn nhỏ, hắn tựa như ca ca chiếu cố.
Cũng không bàn qua việc hôn nhân với gia trưởng phụ huynh trong nhà, mọi người đều coi như không biết, chuyện bọn trẻ con chơi với nhau.
Mở một con mắt nhắm một con mắt.
Nếu là hắn làm nháo loạn Vương gia lên, chẳng khác nào tuyên cáo Tô Mạt là phu nhân tương lai của hắn.
Mọi người trong lòng hiểu mà không tuyên cáo với tuyên cáo ra ngoài là hoàn toàn khác nhau.
Tuyên cáo liền liên lụy tới rất nhiều chuyện.
Gia thế thân phận của hai người, triều đình thế lực ...
Không phải đơn giản như vậy .
Cho dù không nói cái này cái nọ, lấy tính cách của Hoàng Phủ Cẩn mà nói. Hắn ngày thường đối với cái gì đều thờ ơ, lạnh lùng xa cách. Chính là đối với Tô Mạt tốt. Một lòng đều ở trên người Tô Mạt.
Người nhìn lạnh lùng như vậy, thực tế càng thêm chung tình.
Hắn không dễ dàng làm người xuất đầu lộ diện.
Không vì việc ngoài mà động tâm.
Chỉ khi nào bị xúc động mà xuất đầu giải quyết.
Chỉ sợ chính là ngoan độc.
Lấy thanh danh tàn nhẫn của hắn mà đoán, Vương Mai Lâm kia......
Kết cục có thể đoán ra được.
Vương Mai Lâm ૮ɦếƭ không đáng tiếc, nhưng Vương gia dù sao cũng không phải gia tộc ngồi không ăn chay.
Cộng thêm vào, mẫu thân Vương Mai Lâm dù sao cũng là trưởng công chúa.
Tuy rằng lúc còn không cảm tình thân thiết với hoàng đế.
Hiện tại đều được coi là người của hoàng gia, đương nhiên là có liên quan đến thể diện của hoàng thất.
Không cho xâm phạm .
Hoàng Phủ Cẩn vốn không được sủng ái.
Cứ như vậy, chẳng phải là càng để lại nhược điểm cho người ta hay sao.
Chịu thiệt vẫn là hắn.
Tô Việt vội vàng nói:“Tiểu muội, ngươi đừng sốt ruột, ta cưỡi khoái mã đi Vương gia một chuyến.”
Tô Mạt lo lắng nói:“Ta có thể cho Lăng Nhược đi. Ngươi còn đang bị thương.”
Tô Việt ôn hòa cười cười,“Bất quá là ***ng chút xíu, không quan trọng. Ngươi không cần lo lắng, nhị ca khẳng định đem quận vương khuyên nhủ trở về.”
Hắn cũng không dong dài nhiều, lập tức đi, vừa đi vừa sai người nhanh chóng chuẩn bị ngựa cho hắn.
Tô Mạt nhìn bóng dáng hắn vội vã, trong lòng ấm áp.
Cuộc đời này của nàng, coi như là viên mãn.
Có phụ thân, ca ca, tỷ tỷ yêu thương chính mình, còn có......
Nàng mím môi nhẹ nhàng cười, tưởng tượng thấy biểu tình Hoàng Phủ Cẩn băng lãnh đang nghe được chuyện Vương Mai Lâm có ý đồ xấu với nàng lúc đó, tức giận đến không chừng tái mét mặt mày.
Nàng hì hì cười, nói với Hoàng Oanh:“Phỏng chừng ánh mắt trừng lớn dọa người, giống như ánh mắt sói vậy!”
Nói xong cười chạy về trong viện.
Hoàng Oanh không hiểu được nàng nói cái gì, thấy nàng vừa chạy vừa nhảy đi vào nàh, vội đuổi theo hô lên,“Tiểu thư ngài chậm một chút. Hiện tại không phải là sáu bảy tuổi , phải có dáng vẻ của tiểu thư khuê các.”
Tô Mạt quay đầu hướng nàng cười cười,“Dung nhan có thể làm cơm ăn sao? Tiểu thư khuê các, người người đều là đoan trang dịu dàng, một đám nhìn ôn lương hiền thục. Nhưng các nàng ta thật là như vậy sao? Bất quá là mặt ngoài ôn nhu tâm địa bên trong ngoan đọc mà thôi.”
Hoàng Oanh cười rộ lên, biết nàng nói là Vương phu nhân.
“Tiểu thư, ngài không lo lắng cho Tĩnh thiếu gia sao?”
Hoàng Oanh tò mò hỏi.
Tiểu thư của mình cũng quá bình tĩnh đi.
Phỏng chừng cho dù trời trời có đổ cơn mưa đao xuống, tiểu thư cũng sẽ chậm rì rì mà bước đi.
Tuyệt đối sẽ không bối rối thay đổi sắc mặt .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc