Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 217

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Còn nói cái gì nể mặt mà không biết xấu hổ.
R*ợ*u mời không uống lại thích uống R*ợ*u phạt .
Những lời này là hai người đó ở trong phòng phát tiết nói ra.
Vừa khéo đã bị Tuệ nhi đều nghe thấy được.
Tuệ nhi liền nói cùng Hoàng Oanh.
Chỉ sợ là vì chuyện này, bị Vương phu nhân biết, lấy Tuệ Nhi ra trút giận.
Hôm qua còn nghe người ta nói Vương phu nhân ở trong phòng mắng chửi người, muốn đem nha đầu đều phái bán đi, hoặc là phát đến thôn trang tặng cho người ta làm thê thiếp.
Còn nói muốn đưa vài người cho Vương Mai Lâm.
Vương Mai Lâm là loại người nào.
Người khác không biết, La mụ mụ lại quá rõ ràng.
Thì chính là tên quần là áo lượt tiêu chuẩn, cả ngày chơi bời lêu lổng chơi đùa nữ nhân.
Nghe nói mười ba tuổi đã làm cho mấy nha đầu mang bụng bầu.
Mỗi lần đến đều là dạng chó hình người.
Ở Vương gia, thì chính là tên......
“Ai, điện hạ đâu?”
La mụ mụ còn chưa nói xong, Hoàng Phủ Cẩn đã không thấy đâu nữa.
Vài mụ mụ cùng Bình Nhi ngơ ngác nhìn nhau, đều chỉ vào La mụ mụ nói:“Ngươi gặp rắc rối .”
La mụ mụ vỗ đù*,“A, các ngươi hiện tại đổ lỗi cho ta. Thời điểm điện hạ hỏi, các ngươi như thế nào không cắn chặt miệng nói không biết a.”
Chúng mụ mụ vội hỏi:“La lão tỷ tỷ, chúng ta không trách ngươi. Cho dù tiểu thư biết, chúng ta với ngươi cùng nhau chịu trách nhiệm.”
“Kỳ thật không sao hết đâu, Kim Kết không phải là tâm phúc ở trước mặt tiểu thư sao? Đó là đại a đầu đắc lực nhất của tiểu thư a. Tiểu thư còn không cho chút mặt mũi nào sao chứ.”
La mụ mụ mặt mày hớn hở đứng lên, nói đến Kim Kết nàng liền vui sướng, theo đúng chủ tử, mới có thể xuất đầu a.
Bình Nhi nói:“Nhưng ta khẳng định là điện hạ sẽ đi làm cái gì đó? Hắn, hắn vạn nhất đi giết Vương Mai Lâm......”
Mọi người a một tiếng,“Làm sao bây giờ?”
Lúc này Tuệ nhi tỉnh lại, mở mắt ra nhìn nhìn.
Mọi người lại vội đến chiếu cố nàng ta.
Tuệ nhi hỏi hỏi, biết là Hoàng Phủ Cẩn cứu mình.
Hiện tại nàng đã tỉnh, bất quá là hỗn loạn , không có khó chịu gì khác.
Nhân tiện nói:“Đi, đi nói cho Hoàng tỷ tỷ.”
Bình Nhi đáp ứng, lại nghĩ tới,“A, lão gia sai ta tìm điện hạ tới thư phòng.”
Trong lúc nhất thời bẩm hồi lão gia,báo cáo tới lão phu nhân thỉnh đại phu, đi nói cho Hoàng Oanh ......
Trong lúc nhất thời hồi bẩm lão gia, hồi báo với lão phu nhân thỉnh đại phu, đi nói cho Hoàng Oanh ......Loạn như mớ bòng bong.
Tô Mạt đang đứng ở bên ngoài vừa vặn chặn đường của Lan Như đang quay về.
Lan Như nhìn Tô Mạt hùng hùng hổ hổ, vội vàng vịn lấy nàng,“Tiểu thư, người đang vội vã làm gì?”
Tô Mạt nói:“Ta nhớ ra rồi. Mùa hè vừa rồi ta có giao cho Liễu Đại ủ một loại R*ợ*u trắng cao độ, còn nói với hắn làm thí nghiệm một loại cồn độ cao. Cái đó không phải dùng để uống. Hắn vẫn không có tin tức báo lại, ta suýt quên mất.”
Trở về trong khoảng thời gian này, nàng bận rộn làm hương đan tất, thật đúng là không nhớ tới chuyện này.
Ngày đó nghe Liễu Đại nói chuyện từ ba năm đó đến nay Tô Mạt giúp đỡ cải tiến phương pháp làm ruộng, sản lượng lương thực một mẫu của bọn họ được tăng lên gấp mấy lần.
Ba cái thôn trang lương thực nhiều, người một nhà ăn không hết, bán đi lấy tiền cũng không được nhiều.
Cho nên đã nghĩ đem lương thực thừa đi nấu R*ợ*u, nếu không để lâu cũng dễ dàng bị hỏng.
Liễu Đại lúc còn trẻ đã từng làm việc tại xưởng làm R*ợ*u, tự mình kêu gọi thôn dân nấu R*ợ*u.
Tô Mạt nhất thời có hứng thú, liền đem biện pháp nâng cao nồng độ R*ợ*u mà trong dịp tình cờ đọc được cho hắn biết.
Lại giúp hắn cải tiến men R*ợ*u.
Qua một hai lần, nguyên bản R*ợ*u chỉ có từ 3-hơn chục độ.
Nay có thể đạt tới ba mươi, bốn mươi.
Cao độ thì có hơn 80 độ, làm cho người ta dính vào đã gục, cơ hồ không ai dám uống.
Chính là thứ mà Tô Mạt kêu bọn họ nghiên cứu chế tạo “Cồn”.
Chỉ là hiện tại kỹ thuật còn không tới nơi, không đạt được chín mươi độ.
Bất quá đối với Tô Mạt mà nói, cũng cơ bản đều được thông qua .
Bởi vì không đạt tới Tô Mạt yêu cầu, cho nên bọn họ sẽ không báo tin cho nàng hay, năm sau tính tiếp tục nghiên cứu.
Nói không chừng sẽ tựu thành .
Tô Mạt kêu Lăng Nhược truyền tin ra ngoài, đem các loại R*ợ*u có nồng độ cao đó đựng trong bình thủy tinh, lại đi thu thập một ít bông sạch sẽ, dùng cái loại R*ợ*u nặng ngâm lại, sau đó đem đựng vào cái hộp.
Đưa cho đại phu của quân lính cầm theo.
Nói cho bọn họ về sau dùng cái này trước khi tiêu độc khử trùng và trị liệu ngoại thương.
Lăng Nhược tuy rằng không hiểu, nhưng lời nói của Tô Mạt, nàng đương nhiên là tin trăm phần trăm .
Lập tức lại đi.
Dù sao cũng là Mị Ảnh kỵ sĩ lần đầu tiên đi làm nhiệm vụ, tuy rằng nàng tin tưởng bọn họ.
Nhưng trong lòng, giống như có cảm giác giống như chính các hài tử của mình ra chiến trận vậy.
May mắn là nàng có đi theo Hồ đại phu học qua trung y vài năm, cũng đem chính mình những kiến thức về ngoại khoa mà bản thân học được truyền cho đại phu.
Hai người bù trừ cho nhau.
Như vậy Hồ đại phu cũng sẽ dạy cho Mị Ảnh bọn kỵ sĩ phương pháp trị liệu ngoại thương.
Cho dù Hồ đại phu không đi theo, vậy bọn họ cũng không có trở ngại.
Bọn họ nhất định sẽ giúp Hoàng Phủ Cẩn xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ.
Sau đó thuận lợi trở về .
Tô Mạt vui rạo rực trở về, nàng có thói quen làm tốt công tác chuẩn bị .
Lúc đi qua hòn giả sơn thì ***ng phải một người, nàng thân hình linh hoạt, khẽ xoay người một cái.
Lập tức làm cho người đó bị ngã ***ng phải hòn giả sơn, nàng lại không bị tổn hao gì.
“Ai nha! Ai mà khí lực lớn như vậy!”
Người nọ dĩ nhiên là Tô Việt, hắn không có võ công, dưới tình thế cấp bách, Tô Mạt khẩn cấp phản ứng rất lợi hại.
Đương nhiên không giống như lúc trước rồi, hiện tại nàng đã trải qua đặc huấn, lực đạo......
Tô Mạt cảm thấy đau tahy hắn, bước lên phía trước đỡ lấy hắn, thân thiết nói:“Nhị ca, ngươi không sao chứ. Ta không chú ý, làm ca ca bị thương rồi hả.”
Tô Việt xoa xoa bả vai, miễn cưỡng cười nói,“Không có việc gì, bất quá tiểu muội, ngươi hiện tại khí lực cũng quá lớn đi.”
Hai người chỉ là đối diện ***ng nhau, nàng vô sự, mà hắn lại bị nàng ***ng ngã.
Hắn còn lo lắng nàng bị hắn ***ng ngã nữa, đang lúc đau lòng, kết quả nàng thì bình yên vô sự, còn hắn......
Việc này nếu truyền ra ngoài, người ta còn tưởng rằng hắn thân nam nhân quá yếu nhược.
Hắn thời gian này vẫn giúp đỡ Tô Mạt quản lý việc kinh doanh Hương lâu, xem như có một phần công việc cố định của chính mình.
Mà Tô Mạt đối hắn lại tốt, được chia lợi nhuận.
Hắn tưởng tiêu tiền, dùng để xã giao , cũng không thiếu.
Cho nên này một năm đến nay, cuộc sống khá dễ chịu, ở trong kinh cũng quen biết được không ít người có thế lực con nhà quyền quý.
Xem như dần dần tạo lên được mối quan hệ vị thế của mình trong mối quan hệ làm ăn.
Mấy ngày hôm trước có người tiến cử hắn đến hộ bộ, dựa vào địa vị của hắn ở Hương lâu, có thể ở hộ bộ kiếm một chức vị.
Không vì lấy tiền, nhưng là có thể bắt đầu con đường làm quan.
Chính thức bắt đầu tham gia con đường làm quan.
Hắn vẫn luôn không rêu rao, hôm nay được thư tín, nói là có chức vụ “Thị Mậu Tư” đang thiếu chuyên môn phụ trách khách thương từ Tây Vực lui tới.
Có thể để hắn đi đảm trách.
Bởi vì hắn có đầu óc làm kinh thương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc