Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 216

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

“Nơi đó lạnh, có thể uống chút R*ợ*u chống lạnh, nhưng là cũng không thể uống nhiều, rất hại sức khỏe.”
Hoàng Phủ Cẩn nhịn không được cười rộ lên,“Người có nọi lực, không sợ lạnh.”
Người có nội lực cũng không phải không sợ lạnh.
Chẳng qua hắn có nội lực công pháp đặc thù, hơn nữa đã tu luyện tới cảnh giới cao, tự nhiên là lợi hại.
Nhưng Tô Mạt đầu óc hiện đại này là không hiểu được sự thần kì của nội lực và võ công thượng thừa.
Nàng đến bây giờ còn đang luyện tập sức mạnh cùng tốc độ.
Ngồi thiền chỉ là cảm thấy nóng hầm hập rất thích thú.
Tô Mạt lại nghĩ tới cái gì đó, nói với Hoàng Phủ Cẩn:“Ta lui xuống một lúc, ngươi nghỉ ngơi một chút.”
Nói xong bịch bịch liền phi xuống lầu .
Cho dù hiện tại công phu của nàng cũng không tầm thường, Hoàng Phủ Cẩn vẫn không bớt lo lắng.
Nàng trước mặt người ngoài, thì rất yên tĩnh thục nữ, sau lưng, liền lộ nguyên hình.
Động tác nhanh như thỏ.
Lại không biết suy nghĩ cái gì nữa.
Hoàng Phủ Cẩn ghé vào cửa sổ, nhìn nàng nhanh như làn khói chạy ra bên ngoài.
Áo choàng tơ lụa là màu xanh, bên trong đỏ thẫm, tung bay theo cước bộ nhẹ nhàng của nàng, giống con bướm đang bay lượn.
Một tiểu nha đầu từ bên trái cửa tròn vội vàng tiến vào,“Nói cho Hoàng Oanh tỷ tỷ, lão gia tìm quận vương nói chuyện.”
Hoàng Phủ Cẩn nâng mi, thấy Tô Mạt khả năng một chốc cũng chưa thể về.
Bàn tay nhấn một cái, người giống như Đại Bằng bay vọt xuống.
Sợ tới mức tiểu nha đầu kia liên tục kêu nương.
Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói:“Dẫn ta đi gặp lão gia các ngươi.”
Tiểu nha đầu vội thi lễ,“Quận vương thingr đi theo nô tỳ.”
Bọn họ theo Túy Lưu phương đi ra ngoài, phải vòng một đoạn, theo góc đông nam cửa viện mới đi ra ngoài được.
Trải qua một hồ Sen, sớm kết băng, Hoàng Phủ Cẩn ánh mắt sắc bén, nhìn thấy một tiểu nha đầu vận áo xanh đứng ở bên cạnh ao, đầu vai rung rung.
Là đang khóc.
Hắn cũng không xen vào việc của người khác.
Ai biết tiểu nha đầu lại cứ dẫn hắn đi theo con đường đó, chợt nghe thấy “Bùm” một tiếng.
Hoàng Phủ Cẩn lập tức ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy nha đầu kia đã muốn nhảy xuống.
Tiểu nha đầu dẫn đường còn chưa biết là chuyện gì đang xảy ra, hoảng sợ,“Có chuyện gì vậy.”
Hoàng Phủ Cẩn đã giống như cánh hạc bay qua đó, mũi chân nhấn một cái là đã qua núi giả sơn, lại nhún người nhảy trên nước, sau đó dừng lại ở khối băng.
Hắn khinh công tuyệt đỉnh, chỉ cần một chút lực liền đủ.
Tiểu nha đầu đứng ngây người, trước kia chỉ cảm thấy quận vương bộ dáng tuấn tú, tuy rằng lạnh lẽo như khối băng.
Nhưng đối với hạ nhân các nàng, cũng không có gì đặc biệt hung dữ.
So với đại thiếu gia mặt ngoài cười hớ hớ.
Nàng thấy động tác Hoàng Phủ Cẩn như nước chảy mây trôi tiêu sái, đều đã quên mất phải làm cái gì đó.
Chỉ để ý nhìn.
Ống tay áo Hoàng Phủ Cẩn vừa lật lên, trong tay áo bắn ra một đoạn dây nhỏ, đầu đoạn dây có móc, bắn xuyên qua nước.
Chỉ chốc lát, liền chuẩn xác kéo nha đầu đó từ nước lên.
Hắn cứu người kịp lúc, cho nên nàng ta chỉ bị ngất đi, không có nguy hiểm tính mạng.
Tiểu nha đầu dẫn đường vừa thấy vậy, hỏng rồi, như thế nào lại là Tuệ nhi trong viện Vương phu nhân?
Nàng vội đi kêu người.
Vị trí này có một dãy phòng dành cho người hầu thấp bé, là nhóm mụ mụ trực đêm cùng quét tước tuần tra ở.
Nàng vội đi kêu người, để cho người ta chuẩn bị đốt lửa, chuẩn bị nước ấm.
Sau đó lại chạy về đến.
Hoàng Phủ Cẩn thấy sắc mặt nha đầu kia đều xanh trắng, đưa vào một tia nội lực, bức ra những ngụm nước bị uống vào, lại giúp nàng ta bảo trụ tâm mạch.
Nha đầu dẫn đường cuống quít nói:“Quận vương điện hạ, cầu ngài cứu nàng ta, đưa nàng qua bên trong phòng kia.”
Hoàng Phủ Cẩn liền đem Tuệ nhi ôm lấy, bước nhanh đi qua cùng nàng, nhóm mụ mụ cũng đi ra nghênh đón.
Hoàng Phủ Cẩn đem người vào liền cáo từ, hiện tại trên người ướt sũng, cũng không có cách nào khác đi gặp Tô Nhân Vũ.
Vẫn là đi tới trên lầu của Mạt nhi đổi bộ quần áo.
La mụ mụ vội hỏi:“Điện hạ, nơi này chúng ta tuy rằng ti tiện, nhưng bên ngoài trời giá rét đông lạnh, ngài tạm thời lưu lại đây một khắc. Uống hớp trà nóng, làm ấm thân, đem quần áo hong khô một chút lại đi. Nếu không nếu bị nhiễm lạnh, tiểu thư chúng ta sẽ trách cứ .”
Hoàng Phủ Cẩn nghe nàng ta nói chân thành, tuy rằng hắn trời sanh tính cách lạnh lùng, đối với mụ mụ nha đầu hạ nhân cũng nhân từ.
Bất quá là lạnh lùng thành thói quen, trên mặt không biểu hiện ra.
Nghĩ rằng nếu là Mạt nhi nhìn thấy quần áo hắn ướt sũng, lại trở về lúc gió lớn lạnh lẽo như vậy.
Khẳng định lại la hắn.
Nhân tiện nói:“Quấy rầy.”
Sau đó bước đi đến một bên ngồi xuống.
La mụ mụ nói với nha đầu dẫn đường kia:“Bình Nhi, đem qua cho quận vương điện hạ một chậu than. Để quận vương hong khô quần áo.”
Bình Nhi lập tức cùng một mụ mụ mang chậu than qua.
Vài mụ mụ khác ở bên trong cứu trị Tuệ nhi.
Hoàng Phủ Cẩn lẳng lặng ngồi ở bên ngoài, Bình Nhi đem tới cốc trà nóng, uống một ngụm.
Nghe bên trong thanh âm tinh tế nói,“Đang yên đang lành, như thế nào lại đi nhảy sông nha?”
“Khẳng định là do mụ cái dạ xoa kia bức.”
“Đúng rồi, ta nghe nói a, có thể là muốn mưu tính ngũ tiểu thư chúng ta. Kết quả bị ngũ tiểu thư của chúng ta làm cho nhục nhã trở về. Nàng ta tức quá liền lấy nha đầu ra trút giận.”
Bình Nhi nói:“Khẳng định lại là Tuệ nhi đi cáo trạng với ngũ tiểu thư. Cho nên mới không làm cho biểu thiếu gia thực hiện đượ âm mưu.”
Hoàng Phủ Cẩn lông mày như nhắm chặt lại, đứng bật dậy, bước nhanh vào nội thất,“Cái gì thực hiện được?”
Bình Nhi cùng nhóm mụ mụ hoảng hốt, vội hỏi:“Không, không có gì.”
Tô Mạt sợ gặp phải chuyện không cần thiết, cho nên kêu mọi người đều im bặt, cấm không được để người của viện khác nghe thấy.
Nhấn mạnh không được để Tĩnh thiếu gia cùng lão gia biết chuyện.
Sợ bọn họ vì quá tức giận mà hành động nóng nảy.
Nàng nói rồi, chuyện của chính nàng thì để nàng tự xử lý.
Nếu Vương phu nhân dám không ở yên nữa, nàng sẽ trực tiếp giáo huấn .
Ai dám nói, thì chính là muốn cùng nàng gây sự.
Nàng sẽ thu thập bọn họ.
Nhưng trên đời có mấy người có thể để được Hoàng Phủ Cẩn để trong mắt.
Không trong chốc lát, vài mụ mụ cùng Bình Nhi đều mồ hôi lạnh chảy ròng ròng .
Sợ tới mức chạy nhanh tới quỳ xuống.
Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày, giọng nói lạnh lùng cất lên:“Đều đứng lên đi, nói cho ta biết là có chuyện gì.”
La mụ mụ cắn chặt răng, cháu gái nàng là Kim Kết, chân tướng sự tình, biết được so với người khác nhiều hơn chút.
Nàng dập đầu,“Điện hạ, mụ mụ nói cho ngài cũng được, nhưng ngài ngài ......”
Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói:“Ngươi nếu không nói, ta đi nơi khác hỏi thăm. Hỏi thăm ra, sẽ nói là ngươi nói .”
La mụ mụ quả thực oan uổng muốn ૮ɦếƭ
.
Kim Kết không phải nói điện hạ tốt lắm hay sao, mặt lạnh tâm nóng sao?
Như thế nào, như thế nào?
Còn chơi xấu như vậy?
Nàng bất cứ giá nào, điện hạ đã nói như thế, tất nhiên là đáp ứng không cùng tiểu thư nói là nàng nói.
Nàng liền đem chuyện Vương Mai Lâm từ đầu chí cuối nói ra.
Vương Mai Lâm ở chỗ Tô Mạt nơi đó thật ra không có làm cái gì.
Nhưng là hắn ở trong phòng Vương phu nhân nói những lời này.
Sau lại trở lại trong phòng Vương phu nhân hai người đó chửi thề mắng mỏ một phen, còn nói cái gì một ngày nào đó muốn đem ngũ tiểu thư gả đi làm thiếp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc