Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 215

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Nhân Vũ lòng tràn đầy vui mừng, cười nói:“Phái một tiểu tử đi về trước báo tin cho lão phu nhân và bọn họ, nói ta vẫn ổn. Bây giờ hồi phủ.”
Tô Trung lập tức đi an bài, sau đó lại thỉnh Tô Nhân Vũ lên xe,“Ngũ tiểu thư đã nói, bên ngoài gió lớn, cưỡi ngựa rất lạnh. Lão gia trên chiến trường để lại bệnh thấp khớp, không thể tái phạm nữa.”
Tô Nhân Vũ nguyên vốn ban chiều vừa chịu đựng cơn đau đớn cả một buổi sáng trong chốc lát như khỏe hẳn, nhảy lên xe ngựa, cao hứng nói:“Hồi phủ!”
Mấy ngày sau, Hoàng Phủ Cẩn lặng lẽ đến gặp Tô Mạt.
Hắn mặc y phục hàng ngày của quận vương, chiếc trưởng bào cẩm lụa nổi bật lên dáng hình cao dong dỏng, eo nhỏ, hai chân thẳng tắp.
Quả thực giống như một bức tượng ngọc Quỷ Phủ Thần công được điêu khắc bởi người thợ vô cùng tài hoa.
Làm cho người ta nhìn mà tâm thần nhộn nhạo.
Tô Mạt ghé vào trên bàn ngắm hắn, cười hì hì nói:“Mỹ nam nhà ta bước đầu trưởng thành!”
Hoàng Phủ Cẩn uy hiếp ngắm nàng một cái, Tô Mạt cười hắc hắc, đưa cho hắn một vốc hạt cười.
“Ngươi chính là cái lỗ tai dài, biết chúng ta đã chuẩn bị xong mọi thứ, lập tức tới đây!”
Nàng hơi hơi bĩu môi, ghé vào trên bàn, một tay miễn cưỡng nâng cằm.
Thanh âm cũng mềm mại lười nhác.
Nghe thật đáng yêu lại mềm mại, khiến cho người ta nghĩ tới vẻ ngọt ngào non tơ của quả anh đào.
Hoàng Phủ Cẩn đi đến nàng đối diện ngồi xuống,“Mạt nhi, ta là đến nói lời từ biệt .”
“Ân? Nói lời từ biệt? Cái gì nói lời từ biệt? Ngươi muốn đi đâu?”
Tô Mạt trừng lớn mắt, liên tục hỏi mấy vấn đề, bộ dáng nhỏ nhắn cực kỳ giống như con mèo đang ngủ bị kinh hách mà giật mình.
Đáng yêu cực kỳ.
Hoàng Phủ Cẩn thấp giọng nói:“Phương bắc Mạc Vân quốc lặng lẽ đóng mấy vạn quân ở bien giới, ta phải đi xem.”
Tô Mạt quyệt miệng,“Là hắn sai ngươi đi. Hiện tại dùng đến ngươi rồi đúng không. Hắn yêu thương Hoàng Phủ Giác như vậy, tại sao không sai hắn đi a?”
Nếu như là chuyện vài người con tranh giành tình cảm của vua cha, vậy nàng khẳng định sẽ ủng hộ hắn đi, hoan fthanhf tốt nhiệm vụ, hoàng đế cũng cao hứng.
Địa vị Hoàng Phủ Cẩn cũng có thể được được đề cao lên.
Nhưng hiện tại là mặc kệ Hoàng Phủ Cẩn làm cái gì, hoàng đế đều đối với hắn có thành kiến.
Hắn làm tốt là đương nhiên.
Làm không xong , liền bị phạt.
Thậm chí làm tốt, cũng bởi vì tổn hại lợi ích một bộ phận người nào đó, vẫn là bị phạt.
Dựa vào cái gì nha!
Nàng uốn éo thân mình,“Không được đi!”
Hoàng Phủ Cẩn cười rộ lên, nâng cằm nàng,“Tiểu Mạt Lị bênh vực ta sao.”
Tô Mạt hừ nói,“Đi thì phải đi, nhưng là không thể để hắn kêu ngươi đi thì ngươi phải đi, hắn nghĩ ngươi là cái gì hả. Cứ gọi thì đến kêu thì đi sao! Ta nói cho ngươi biết nha, trước kia có thể, hiện tại ngươi là của ta, hắn không được phép như vậy !”
Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng giống như một chú hổ nhỏ, trong lòng vui mừng , vươn tay nàng ôm vào trong lòng, cười nói:“Nha đầu ngốc, ta đi, cũng không phải là vì hắn. Ta là vì dân chúng biên cương. Một khi để bọn họ tiến vào, lại là *** phóng hỏa ςướק giật, dân chúng sẽ bị ૮ɦếƭ rất nhiều người.”
Tô Mạt tâm mềm nhũn, ôm lấy hắn, gật đầu nói:“Đúng, dân chúng là vô tội .”
Nàng nhấp mím môi,“Mị Ảnh kỵ sĩ đang chờ đợi mệnh, ngươi dẫn bọn hắn đi. Phải không mất cọng tóc nào bình an trở về cho ta.”
Hoàng Phủ Cẩn do dự một chút,“Đó là người của ngươi, giữ bọn họ lại để nghe......”
“Câm miệng!” Tô Mạt ngửa đầu trừng hắn,“Cái gì là người của ta, của ta chính là của ngươi, của ngươi chính là của ta. Ngươi cũng là của ta. Ngươi dẫn bọn hắn đi, do A Lí chỉ huy. Ngươi chỉ cần bày ra dáng thôi, không cần thật sự phải mại hiểm. Bọn họ sẽ thi hành nhiệm vụ giúp ngươi .”
Đi ám sát vài người, phóng chút hỏa.
Đây chính là sở trường của Mị Ảnh kỵ sĩ, dễ như ăn cơm.
Nàng ghé người vào trong lòng hắn, nhẹ giọng nói:“Ngươi có thể liên lạc tới số loan đao kia rồi. Đến lúc đó cứ để bọn họ hoá trang thành đội ngũ kinh thương, lấy xong hàng, sau đó đi tới biên cương. Hiện tại chưa tạm ngừng buôn bán, sẽ không có người hoài nghi . Hơn nữa......”
Nàng hai mắt sáng ngời, ngửa đầu nhìn hắn, vui mừng nói:“Chúng ta nếu muốn lập tức mua hơn trăm con ngựa tốt Đại Uyển, rất gai mắt. Lần này để bọn họ đi, một bên hoàn thành nhiệm vụ, thuận tay đoạt luôn ngựa của họ. Hắc hắc, tuyệt!”
Nàng vỗ bàn tay nhỏ bé,“Liền làm như vậy đi.”
Nàng nhảy xuống , đi đến cửa sổ hướng dưới lầu nói:“Lăng Nhược.”
Lăng Nhược lên tiếng, theo cửa sổ phiên tiến vào,“Tiểu thư.”
Tô Mạt lập tức đi tới trước án thư, dùng Pu't máy viết một phong mật tín.
Mật tín là nàng dùng mật mã do chính mình phát minh ra viết, giữa đường nếu có người đoạt mất cũng không thể biết được nội dung.
Viết xong, nàng đem mật tín giao cho Lăng Nhược, nói:“Sai người giao cho đám khất cái, hắn sẽ gửi đi.”
Đám người khất cái giúp không ít việc.
Nay bọn họ biết thêm chút quyền cước công phu, càng khó lường.
Thân thể khoẻ mạnh, mùa đông vẫn loanh quoanh lượn lờ như cũ, một chút cũng không lười nhác.
Bọn họ truyền tin, nhanh như chớp, tốc độ cực nhanh!
Lăng Nhược cầm mật tín rời đi, Tô Mạt liền đám người Thủy Muội tới, các nàng ấy đem hết ra những thứ như tất, còn có những thứ Tô Mạt phân phó như áo ba lỗ bằng len, cái bao đầu gối, bao tay….
Nguyên bản nàng còn muốn đưa trước cho phụ thân cái bao đầu gối, hiện tại ngẫm lại thì để sau cũng được, hết thảy tăng cường trước cho hết Hoàng Phủ Cẩn.
Dù sao cũng là người đi xa nhà, đương nhiên sẽ chiếu cố đặc biệt.
Quần dài áo dài bó sát người, bên ngoài lại mặc vào áo ba lỗ, sau đó áo bông, áo choàng áo khoác.
Như vậy mà mặc sẽ không bị lạnh.
Nàng ngắm nhìn hắn, thật sự là kỳ quái, mặc nhiều quần áo như vậy, cũng không cảm thấy hắn mập mạp.
Nhìn nhìn lại chính mình, nếu xuất môn, bên trong là áo bông, bên ngoài áo khoác , bọc lại giống như cái bánh bao vậy.
Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng vì bạn bịu chuẩn mình cho mình mà trên trán rớm mồ hôi, sợ nàng bị cảm lạnh, nhân tiện nói:“Không cần thu thập nhiều như vậy. Ta không sợ lạnh .”
Hắn nội lực dư thừa, cho dù là trời đông giá rét, chỉ cần có thể ngự phong, sẽ không cảm thấy lạnh.
Nhìn thấy bộ dáng nàng chăm chú chuẩn bị, giống như là Diệp công công nói giống như hình ảnh người thê tử lo lắng cái này lo lắng cái nọ lúc chồng mình đi xa nhà, nhịn không được khóe môi cong lên, bật cười.
Tô Mạt đương nhiên không biết suy nghĩ của hắn, nàng nhớ rõ lão ba mỗi lần đi công tác, lão mẹ liền bận việc, túi lớn túi nhỏ, không có cái gì lão mẹ không chuẩn bị.
Người cổ đại quần áo rộng thùng thình đã thành thói quen, cho dù là mặc vào hơn chục chiếc cũng cảm thấy rộng rãi, cũng không thấy rộng.
Nhưng Tô Mạt cho hắn cái gì “Áo bông, quần bông bó sát” Hắn cũng không lý giải được tại sao lại có cái tên quái lạ như vậy, cũng không truy cứu làm gì.
Chính là, cảm giác có chút chật, trói buộc ở trên người.
“Nếu là làm y phục dạ hành thì không tệ!” Hắn bình luận.
Tô Mạt toát mồ hôi, hắn muốn mặc nội y vượt tường sao?
Nàng lại kêu Hoàng Oanh lấy bạc tới.
Hoàng Phủ Cẩn vội hỏi:“Ta là đi ra ngoài chấp hành quân vụ, ăn ở đều có người quản lý. Ta cầm tiền cũng vô dụng. Nói sau này còn có Lưu Hỏa, Lưu Vân đi theo. Ngươi không cần lo lắng.”
Tô Mạt thở dài,“Ta lo lắng cũng vô dụng a.”
Chờ hắn trở về, cũng phải mùa xuân năm sau.
“Nơi đó lạnh, có thể uống chút R*ợ*u chống lạnh, nhưng cũng không thể uống nhiều, hại thân.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc