Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 214

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt cười nói:“Cái này nha, muốn kiếm khoản lớn là không có khả năng.”
Nếu muốn dựa vào tất để kiếm tiền, cũng không phải không được, nhưng ít nhất không phải là một chuyện có thể giải quyết trong chốc lát được.
Muốn làm chuyện gì đó, nói suống vài lời sau đó lập tức giống như ngồi hỏa tiễn.
Vèo một cái danh chấn thiên hạ, bạc trắng như tuyết từng đống rớt xuống.
Đó không phải là làm buôn bán, đó là nằm mơ!
Nếu muốn dựa vào tất để kiếm tiền, thứ nhất trước tiên phải khảo sát thí nghiệm thị trường, dù sao cũng là đồ vật mới.
Thứ hai tạo nhà xưởng tuyển công nhân, thu mua bông sợi, kéo tơ dệt sợi…. Sản xuất hàng loạt.
Mấu chốt nhất là, không có đồ vật có hàm lượng khoa học kỹ thuật, rất nhanh sẽ bị người khác học tập làm nhái.
Một khi làm nhái được hàng, giá cả sẽ xuống.
Đến cuối cùng, tất và bao tay sẽ được bán rong trên khắp phố có mặt ở khắp mọi nhà, giống như mua sợi tơ vậy được bày bán ở khắp đầu đường cuối hẻm.
Dung mạo Đại tiểu thư vừa chuyển đổi, vốn là biểu tình trong trẻo lạnh lùng, thế nhưng thái độ lại có một chút kiều mỵ.
“Ta cho ngươi một chủ ý!”
Tô Mạt vừa nghe, đại tỷ chịu chủ động tham gia vào sự việc thế tục này, đó là điềm tốt.
Làm cho nàng có chuyện làm, vui vui vẻ vẻ, chính mình cũng yên tâm .
“Đại tỷ, ngươi mau nói cho chúng ta biết đi.”
Tô Mạt ôm cánh tay đại tiểu thư, đầu để ở trên vai nàng, lắc lắc làm nũng.
Đại tiểu thư cười cười, sờ sờ mái tóc của nàng, ghé lỗ tai nói vài câu.
“Xì” Tô Mạt cười rộ lên, đại tỷ cũng thật phúc hắc nha.
Rất xấu rồi!
Nàng vốn chính là bởi vì dễ dàng bị sao chép, cho nên mới không muốn dựa vào việc này bán kiếm tiền, cũng không muốn đi hại thương nhân khác.
Thầm nghĩ dạy không cho mọi người, cải thiện cuộc sống cho mọi người.
Nàng đứng dậy, cười nói:“Nếu đại tỷ yêu cầu như thế, vậy cứ như vậy mà làm.”
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay trời đã đen kịt rồi,“Cha cùng Tĩnh thiếu gia như thế nào còn chưa trở về?”
Nàng quay đầu phân phó Kim Kết,“Đi bên ngoài phái người hỏi một chút, có tin tức gì thì truyền về.”
Kim Kết lập tức đi.
Trong ngự thư phòng, mùi Long Tiên Hương bay ngào ngạt, than Ngân Sương không tỏa ra chút khói đen nào, còn mang một chút hương thơm thanh nhã.
Hoàng đế ngồi ở trước ngự án, nhìn thoáng qua hai người phía dưới đang đứng.
Tô Nhân Vũ trầm ổn nội liễm, nhìn không ra cảm xúc.
Tô Nhân Vũ trầm ổn nội liễm, nhìn không ra cảm xúc.
Hoàng Phủ Cẩn vạn năm không thay đổi khuôn mặt băng sơn, lại không có một tia gợn sóng.
“Nơi này có hai phần tấu chương, các ngươi xem đi.”
Hoàng đế đẩy tấu chương đưa qua.
Tô Nhân Vũ bước lên phía trước tiếp nhận, nhìn thoáng qua, một phần là phía dưới Lai Châu đưa lên tấu chương, một phần khác là mật tấu.
Hắn ánh mắt hơi trầm xuống, nhìn về phía hoàng đế.
Hoàng đế ý bảo hắn xem trước.
Tô Nhân Vũ đọc trước bản tấu thứ nhất, nói là Lai Châu nạn trộm ςướק bắt đầu rộ lên, xuất quỷ nhập thần, làm hại không ít, còn đoạt đi lương thực cứu nạn năm nay.
Bản mật tấu thứ hai nói là......
Tô Nhân Vũ trái tim “ bong” một cái, Mạc Vân quốc thế nhưng lại bí ẩn mang mấy vạn quân lén lút đóng ở biên cương hai nước?
Nơi biên cảnh không có quân báo tiến đến, vậy chứng minh là thế lực bí mật của hoàng đế đã dò thám được.
Tô Nhân Vũ đem tấu chương đưa cho Hoàng Phủ Cẩn, hắn nhìn thoáng qua, chính là đuôi lông mày hơi hơi nhếch lên chút, không có bao nhiêu biểu tình dư thừa.
Hoàng đế hỏi:“Chuyện Mạc Vân quốc, các ngươi thấy thế nào?”
Tô Nhân Vũ ngẫmnghĩ, trả lời:“Bệ hạ, thần cho rằng, lập tức phái sứ giả bí mật đi phía bắc trước, để tăng cường phòng ngự ở Thương Bắc, tích trữ hàng lương thảo, phong tỏa các nơi yếu đạo, nghiêm ngặt kiểm soát người đi đường qua lại, đề phòng gian tế. Mà Mạc Vân quốc hơn phân nửa vẫn là dân du mục, mặc dù có một nửa bắt đầu theo chúng ta học tập cày ruộng, vẫn là không đủ. Năm nay mùa đông đặc biệt lạnh, phương bắc đông ૮ɦếƭ rất nhiều gia súc gia cầm. Chắc là bọn họ lại muốn nhân cơ hội đến đánh ςướק.”
Hoàng đế hơi hơi vuốt cằm, nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn,“Ngươi thấy sao?”
Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói:“Mùa thu thời điểm thu hoạch, bọn họ không đến, phía sau đến có thể ςướק được bao nhiêu lương thực? Huống hồ, bọn họ ẩn giấu ở chốn thâm sơn, trừ phi lập tức phát động tiến công, hoặc là có lương thực dự trữ, nếu không bọn họ có thể duy trì mấy ngày? Đã có tin tức bí mật, nên phái người bí mật đi thiêu núi, thiêu ૮ɦếƭ bọn họ, tự nhiên có thể đem lương thực dự trữ thiêu sạch sẽ.”
Tô Nhân Vũ hai mắt sáng ngời,“Bệ hạ, thật sự là như thế! Nhị điện hạ nói rất đúng.”
Hoàng đế cười cười, liếc Hoàng Phủ Cẩn một cái, lại nhìn Tô Nhân Vũ liếc mắt một cái.
Hừ, làm trẫm không biết sao?
Ngươi cố ý không nói, đặc biệt để hắn nói, bây giờ đã bắt đầu tính toán rồi sao?
Hoàng đế bất động thanh sắc, chậm rãi ngồi xuống, nói:“Thời điểm này, ai đi chỉ huy là thích hợp? Liền từ Thương Bắc điều động quân sĩ nghe lệnh.”
Tô Nhân Vũ suy nghĩ, nhìn Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt một cái, Hoàng Phủ Cẩn thanh âm lạnh nhạt như trước,“Nhạc Thiểu Sâm.”
Tô Nhân Vũ quay đầu nhìn hắn, hoàng đế cũng có chút kinh ngạc, trầm giọng nói:“Ngươi không hận hắn? Thế nhưng còn tiến cử hắn đi lập công?”
Hoàng Phủ Cẩn hừ lạnh một tiếng,“Ta xuất chinh, là vì lê dân bá tánh Đại Chu, cũng không phải vì mua danh chuộc tiếng, hắn muốn thanh danh, cứ việc lấy. Ta không cần!”
Không cần cái gì? Đương nhiên là hoàng đế cấp cho thanh danh.
Cấp bổng lộc.
Những thứ mà người khác tranh ςướק sứt đầu mẻ trán.
Hắn không hiếm lạ!
Ánh mắt Hoàng đế sẵng giọng nhìn hắn, trong con ngươi thâm u chứa đựng một thứ âm u trầm lãnh, làm như có sấm sét muốn giáng xuống.
“Ngươi cút đi cho trẫm!”
Hoàng đế giơ ngón tay ra cửa.
Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi hành lễ, xoay người ngạo nghễ đi nhanh rời khỏi ngự thư phòng.
Hoàng đế tức giận đến nỗi một tay lấy cái chặn giấy trên bàn ném văng ra ngoài.
Một chưởng vỗ trên ngự án, phẫn uất nói:“Nghịch tử!”
Tô Nhân Vũ khuyên nhủ:“Bệ hạ bớt giận. Quận vương điện hạ cũng bất quá là quá mức ngay thẳng.”
Hoàng đế hừ một tiếng,“Ái khanh cũng có nói thay lời cho người khác sao.”
Tô Nhân Vũ cười nói:“Bệ hạ cùng quận vương rốt cuộc cũng là phụ tử, chẳng lẽ hạ thần không khuyên giải, ngược lại ly gián bất thành. Lúc bệ hạ nguôi giận nghĩ lại, chẳng phải là muốn mắng ta là kẻ gian nịnh tiểu nhân sao.”
Hoàng đế vừa nghe thấy ngược lại không tức nữa.
Khoát tay áo,“Thôi thôi, ái khanh, ngươi nói ai đi thích hợp?”
Tô Nhân Vũ cười cười,“Chắc hẳn trong lòng bệ hạ đã chọn được người thích hợp rồi.”
Hoàng đế hơi hơi vuốt cằm,“Để cho hắn đi đi, cả ngày nhàn rỗi không có chuyện gì làm, lượn lờ lang thang khắp nơi. Cũng không ra thể thống gì.”
Tô Nhân Vũ không tiếp lời.
Hoàng Phủ Cẩn lượn lờ xung quanh, hắn biết, cả ngày quấn quýt quanh nữ nhi của mình.
Tô Nhân Vũ rời khỏi hoàng cung ra đến bên ngoài thì gặp phải quản gia và đám người hầu.
Nhị quản gia Tô Trung nói:“Lão gia, tiểu thư nhớ ngài, sai tiểu nhân tự mình tới đón ngài.”
Tô Nhân Vũ lòng tràn đầy vui mừng, cười nói:“Phái một tiểu tử đi về trước báo tin cho lão phu nhân và bọn họ, nói ta không sao. Bây giờ hồi phủ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc