Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 213

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Không đánh được nàng, nha đầu của nàng cũng trừng phạt không được!
Chỉ cần đi theo nàng, nàng sẽ phụ trách đối bọn họ, bảo hộ bọn họ!
Vương phu nhân âm ngoan trừng mắt Tô Mạt, phẫn nộ nói:“Ngũ nha đầu, ngươi càng ngày càng kỳ cục. Đại biểu ca ngươi bất quá là đùa giỡn ngươi chơi chút, ngươi viết cái thứ kia muốn làm ai ghê tởm?”
Tô Mạt ra vẻ khó hiểu, giang tay ra, một bộ ủy khuất đi lên trước.
“Đại biểu ca, như thế nào? Chúng ta ban đầu không phải nói viết Đường Thi Tống Từ không có ý nghĩa, muốn viết cái gì đó thú vị sao? Ta chỉ viết một vài thơ xoàng. Không đúng chỗ nào ?”
Vương Mai Lâm đã ngừng khóc, đứng trước mặt người lớn của gia đình, làm nũng.
Thường khóc khóc là có thể bức bách bọn họ.
Trước mặt người ngoài, khóc cũng vô dụng.
Hắn sẽ không khóc.
Bĩu môi, nhìn Tô Mạt,“Vậy ngươi, ngươi kêu ta cầm đi cho lão phu nhân xem.”
Tô Mạt cười nói:“Ta không muốn lão phu nhân ăn cơm xong liền ngủ, không nên tích thực. Đại biểu ca nhiệt tâm như vậy, thì đi dỗ dành lão tổ mẫu của chúng ta vui vẻ, có gì không tốt đâu. Ngươi làm việc này, khiến lão tổ mẫu chúng ta vui vẻ. Đó là một chuyện công đức nha. Lão gia cùng phu nhân còn muốn cảm tạ việc làm của ngươi kìa”
Những lời này của nàng, vừa mang chút bướng bỉnh của trẻ nit, lại có chút ý tứ đúng đắn.
Ngược lại khiến người ta không có cách nào nói không phải.
Vương phu nhân tức giận đến sắc mặt xanh mét, hận không thể tiến lên đem Tô Mạt Ϧóþ ૮ɦếƭ, nàng ta khí thế bức người chất vấn:“Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia, ngươi như thế nào nói với đại biểu ca ngươi, ngươi nguyện ý cùng hắn.”
Khuôn mặt nhỏ tú lệ nhắn của Tô Mạt phát lạnh, trong trẻo nhưng lạnh lùng ánh mắt đảo qua,khiến Vương phu nhân sợ tới mức trong lòng phát run, thế nhưng không tự chủ được lui về phía sau vài bước.
Tô Mạt lạnh lùng thốt:“Phu nhân, vấn đề này cập đến trong sạch của ta, có thể tùy ngươi nói hươu nói vượn sao? Ta cảnh cáo ngươi, không hề có bóng dáng chuyện này, ngươi dám nói lung tung, đó là việc vạ mồm. Đừng chỉ coi mình có võ mồm, coi người khác đều là kẻ ngu ngốc. Lỗ tai nào của các ngươi nghe được ta muốn cùng hắn thế này thế nọ ...... Phi, cũng không sợ người ta gớm ghiếc!”
Vương Mai Lâm vốn muốn xông lên, thì bị những lời nàng nói ra làm sững người.
“Ngươi, ngươi, ngươi rõ ràng cười với ta!”
Tô Mạt ha ha nở nụ cười hai tiếng, chỉ vào Vương phu nhân nói:“Ta lúc vừa tới Tô gia, nàng ta đối với ta cười càng thân thiết hơn, chẳng lẽ nàng ta muốn cùng ta có quan hệ thân thiết đến nỗi muốn phóng hỏa thiêu ૮ɦếƭ ta!”
Nàng ánh mắt sẵng giọng như băng, đên sát gần bức nhìn Vương phu nhân.
Vương phu nhân thần kinh não nhảy dựng, đột nhiên đau.
Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia, thế nào lại đề cập lại vấn đề không nên đề cập tới.
Vương Mai Lâm kinh ngạc nhìn Vương phu nhân,“Cô ma, ngũ, ngũ muội muội nói là thật sự?”
Vương phu nhân hổn hển nói:“Cái gì thiệt hay giả, nha đầu này làm sao có thể có câu nói thật. Ta muốn thiêu ૮ɦếƭ nó, liệu nha đầu đó còn có thể nơi này diễu võ dương oai sao? Bất quá là ỷ vào dượng ngươi sủng nàng, vô pháp vô thiên. Sớm muộn gì ông trời cũng thu thập nó!”
Nói xong lôi kéo Vương Mai Lâm bước đi.
Tô Mạt hai mắt phát lạnh, thân hình bỗng dưng chợt lóe, liền chặn đường đi bọn họ.
Vương phu nhân cả kinh há miệng thở dốc, nó, nó rõ ràng ở phía sau mình, như thế nào......
Lập tức đến phía trước mặt!
Tô Mạt hơi hơi ôm lấy khóe môi, ánh mắt lạnh như băng, sắc loang loáng giống như con dao nhỏ nhìn chằm chằm Vương phu nhân.
“Vương Minh Lan, ta nói với ngươi một lần cuối cùng. Nếu không phải xem nể mặt đại tiểu thư cùng Tô gia, ngươi sẽ ૮ɦếƭ vô nơi táng thân. Về sau -- ngươi giữ khuôn phép cho ta, nếu không ta sẽ thu thập ngươi trước khi ông trời ra tay!”
Dám giúp đỡ tên cháu sắc quỷ ngu ngốc của mình tính kế nàng?
Chán sống rồi.
Lần sau không có ngoại lệ!
Nếu dám có lần thứ hai, nàng sẽ không cảnh cáo nữa!
Hoàng Oanh vừa mới kể chuyện Tuệ nhi nói với nàng ấy, lấy Tô Mạt đầu óc, lập tức liền đoán được là Vương Mai Lâm cái tên quần là áo lượt kia.
Hắn cùng Vương phu nhân thương lượng cái gì con bướm thiêu thân.
Hừ! Dám đem chủ ý đánh tới trên đầu nàng. ( Dám đối với nàng có ý xấu)
Quả thực là chán sống rồi.
Làm cho bọn họ ở trước mặt lão phu nhân lòi cái xấu ra, cảnh cáo cảnh bọn họ, câm miệng lại, về sau những lời như vậy cấm đề cập tới.
Nếu không chính là tự tìm tới phiền phức.
Nguyên bản Tô Mạt cảm thấy Vương phu nhân bị nhục nhã một phen, trở về sẽ giáo huấn Vương Mai Lâm cẩn thận, đuổi hắn đi rồi là được.
Không nghĩ tới hai người này còn chưa biết rút ra bài học như vậy.
Thế nhưng lại tìm đến nàng gây phiền toái.
Mình không động vào bà ta, vẫn là nể mặt tỷ tỷ, nếu không nàng mới mặc kệ.
Vương phu nhân bị nàng nhìn phát run, lại vẫn là mạnh miệng,“Ngươi, ngươi muốn làm gì hả. Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng cho là ta không biết ngươi làm cái âm mưu gì. Ngươi nếu quá phận, ta cũng sẽ không buông tha cho ngươi! Ngươi cái kia cái gì Hoa Phố Hương lâu, nếu không phải đại ca ngươi chống lưng, ngươi cho là ngươi có thể tiếp tục mở ra kinh doanh được sao!”
“...... Ngươi cái kia cái gì là Hoa Phố Hương Lâu, nếu không phải đại ca ngươi chống lưng, ngươi cho là ngươi có thể mở ra được hay sao. Ngươi tốt nhất suy nghĩ cho thật kĩ. Nếu không lần sau người ta đi khám xét ngươi, hừ! Cũng đừng trách ta không cảnh cáo ngươi!”
Nói huỵch toẹt những lời ác độc ra, Vương phu nhân lôi kéo Vương Mai Lâm vội vàng đi.
Tô Mạt cười lạnh, xem ra nữ nhân này cả ngày vui vẻ không biết thỏa mãn.
Chỉ cần bà ta động đậy, sẽ sinh sự.
Nàng quay đầu nhìn về phía tiểu nha đầu bị đánh,“Tiểu Quang, đừng chấp nhặt cùng bà ta. Để Hoàng Oanh tỷ tỷ cho ngươi năm lượng bạc mua kẹo ăn.”
Năm lượng?
Biết tiểu thư hào phóng, cũng không nghĩ hào phóng như vậy.
Tiểu Quang ngẩn ngơ, cuống quít dập đầu.
Hoàng Oanh nâng nàng dậy, cười nói:“Đừng dập đầu. Ngươi nếu dập đầu cúi lạy, không biết chừng tiểu thư sẽ trừ đi hai lượng của ngươi đó .”
Giống như Tiểu Quang là tiểu nha đầu canh cửa sai vặt truyền lời, một tháng bất quá là được mấy chục tiền, năm lượng bạc, ít nhất phải làm nhiều năm mới có được.
Quả thực có thể làm được rất nhiều đại sự .
Như vậy ca ca có thể cưới vợ, phụ thân chữa bệnh, cũng không lo lắng nữa.
Nàng ta vui mừng phát khóc,“Cám ơn tiểu thư, cám ơn Hoàng tỷ tỷ.”
Hoàng Oanh tự mình cầm bạc cấp cho nàng, cho phép nàng hai ngày này được nghỉ ngơi.
Tô Mạt lên lầu, đại tiểu thư đang cùng Thủy Muội học đan tất.
Thấy nàng đi lên, đại tiểu thư mím môi,“Ngươi không để ý đến ta. Ta hiện nay cùng bà ta nửa điểm quan hệ cũng không có.”
Tô Mạt cười cười, ngồi ở nàng bên cạnh xem nàng đan,“Ta mới không cố kỵ đâu. Ta hung hăng nhục nhã bà ta một chút, còn uy Hi*p nữa, nếu còn dám động tâm địa gian giảo gì đó, sẽ khiến cho bà ta phải nằm ở trên giường dưỡng bệnh đi.”
Đại tiểu thư cúi mắt, bộ dáng chỉ lo đan tất.
Tô Mạt lại biết, tâm lý nàng vẫn khổ sở.
Dù sao đó cũng là mẫu thân của nàng.
Kim Kết cùng vài người đi lên, giành mất việc đan tất của đại tiểu thư,“Đại tiểu thư, ngài chỉ cần biết đan là được rồi, việc đan này cứ để cho chúng ta đến làm đi.”
Thủy Muội lấy ra vài đôi đã được đan xong đưa các nàng xem.
Lúc ở Hoa Phố đã đan được một đống.
Lão phu nhân, lão gia, Tĩnh thiếu gia, nhị thiếu gia còn có các nàng mỗi người một đôi.
Còn lại liền dựa theo sự sự yêu thích của Tô Mạt cùng đại tiểu thư, đan thêm mấy đôi nữa.
Đại tiểu thư đùa nghịch những chiếc tất, nói với Tô Mạt:“Muội muội có đầu óc kinh doanh như vậy, cái này tại sao không nghĩ cách kiếm tiền ?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc