Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 212

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Vương Mai Lâm bị tiếng cười của nàng làm cho sửng sốt ngây ngốc, không biết sao lại thế này.
Không khỏi quay đầu nhìn Vương phu nhân.
Vương phu nhân âm trầm nghiêm mặt, trừng mắt nhìn hắn.
Lão phu nhân thả lỏng thân thể, sau đó tựa vào gối kê đầu đặt trên thành giường, khoát tay áo,“Đi, cầm bức họa tới cho chúng ta nhìn xem.”
Hoàng Oanh trước nay luôn tính tình hoà thuận, cũng không cùng người tranh chấp.
Hôm nay bị Vương Mai Lâm làm cho tức giận, chỉ hận không thể lấy đao đâm hắn lủng mấy chục nhát.
Tên đăng đồ tử này, đồ hạ lưu.
Hoàng Oanh tháo xuống cẩm mang, rào rào một tiếng đem bức tranh chữ mở ra.
Tấm giấy tuyên thành hoa lệ sang quý kia lập tức quẹt qua hai má của Vương Mai Lâm, để lại vết hằn màu đỏ.
Hoàng Oanh lạnh lùng tới gần hắn,“Biểu thiếu gia, ngươi hãy nhìn cho kỹ.”
Mọi người ngưng mắt nhìn lại, trên mặt tranh viết một bài thơ, vẽ một bức họa.
Câu thơ bọn nha đầu không biết, nhưng bức họa kia......
Một con cóc, chung quanh một đám con cóc, nhưng con cóc kia lại cứ nhất mực hướng lên bàu trời cao xa không thể với tới mà kêu.
Trên trời mây trắng tít tắp, có thể thấy được một đám thiên nga ở tầng mây trung đi qua.
Bên phải còn có một bài thơ, viết là:
Hoa có trăm dạng đua nở, người cùng chó khác nhau.
Ngươi muốn làm cầm thú, ngay cả chó cũng không “trung”( đồng ý).
Mọi người đều biết nói, chữ ‘trung’ kia là một loại phương ngôn, biểu thị đồng ý, có nghĩa là ‘ có thể’.
“Phốc”
“Ha ha ha ha”
“Đây...... Đây......”
Lão phu nhân đều cười đến ngặt nghẽo, ôm bụng cười đến phát không ra tiếng.
Hoàng Oanh cùng Xuân Thủy vài người bọn họ cũng nghẹn cũng không nín được, ấn bụng cười đến nỗi khí không thông.
Vương phu nhân tức giận đến sắc mặt xanh mét, bỗng nhiên đứng dựng lên, nổi giận nói:“Này còn ra thể thống gì? Còn có gia pháp không hả?”
Vương Mai Lâm sau khi nhìn rõ bức họa kia, một trái tim nóng bỏng như lửa, lập tức rơi vào bên trong hố băng tuyết.
Sắc mặt trắng bệch, ánh mắt dại ra......
Vương phu nhân hổn hển nói:“Nương, như thế nào có thể như vậy. Nha đầu kia cũng quá vô pháp vô thiên .”
Lão phu nhân giơ giơ lên mi, nhịn cười, nói:“Bất quá là bọn nhỏ hay nói giỡn .”
Vương phu nhân chỉ chỉ bức họa kia,“Đây, đây là nói giỡn sao? Nói như thế nào mẫu thân Mai Lâm cũng là trưởng công chúa.”
Trưởng công chúa chính là tỷ muội hoàng đế.
Lão phu nhân khóe môi xả ra một tia cười lạnh.
Công chúa?
Thật sự là chê cười.
Năm đó nữ nhân đó cùng mẫu thân nàng ta, các huynh đệ đều bị hoàng phu nhiếp chính vương đuổi khỏi gia môn, các nàng đều đã quên?
Nếu không sau này hoàng phu làm hoàng đế, bọn họ nịnh bợ Tống gia cùng hoàng quý phi.
Lải nhải!
Còn dám xưng công chúa.
Xin hỏi nàng ta có danh hiệu công chúa không?
Lão phu nhân nhếch mi,“Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi. Ta cảnh cáo các ngươi a, tiếp theo ai dám làm bại hoại thanh danh của cháu gái ta, lão bà ta cho dù có liều cái bộ xương cốt già này, cũng khiến cho bọn họ không được ૮ɦếƭ tử tế!”
Vương phu nhân giật mình toát mồ hôi lạnh.
Còn muốn nói gì nữa, lão phu nhân đã muốn nằm xuống, không kiên nhẫn phất phất tay.
Vương Mai Lâm không chỉ là chuyện tốt không thành, ngược lại còn rước nhục vào người.
Ngay cả tôn nghiêm cũng đều bị giẫm lên.
Bị người ta trực tiếp chỉ vào cái mũi mắng súc sinh.
Hắn......
Hắn tức giận đến nỗi tay chân lạnh như băng.
Một hơi lao ra ngoài, vừa mới Vương Phượng Lâm từ chỗ Vương phu nhân lại đây.
Vương Phượng Lâm nhìn hắn nổi giận đùng đùng ,“Đại ca, ngươi đây là......”
“Hỗn đản!”
Vương Mai Lâm tức giận đánh ra một đòn, thấy mặt Vương Phượng Lâm liền tự cảm thấy hắn vui sướng khi người ta gặp họa, dương tay lên chính là vung ra một cái tát.
Vương Phượng Lâm bị đánh đến nỗi sợ run.
Vương Mai Lâm oán hận nói:“Muốn nhìn ta bị chê cười, không có cửa đâu!”
Vương phu nhân đuổi theo ra đến, vội sai người ta chuẩn bị xe đưa hai vị biểu thiếu gia trở về.
Nàng tức giận đến nỗi cả người run run, nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia.
Quả thực là hơi quá đáng.
Cho dù không vui ý, làm gì cần vũ nhục người ta như thế?
Nàng trừng mắt nhìn Vương Mai Lâm một cái,“Ngươi cùng nha đầu đó nói như thế nào?”
Vương Mai Lâm khóc như núi đổ ,“Ta, ta muốn nàng ta viết một bức tự. Nào biết đâu rằng nàng ta không thích, không thích thì thôi. Còn nhỏ tuổi như vậy mà đã có tâm kế.”
Vương phu nhân lại tức giận công tâm, hận không thể một phen đi cầm cây đuốc đem Tô Mạt đốt thành tro.
“Ngươi không lộ tìn hiệu gì, nàng ta làm sao dám vũ nhục người khác như vậy?”
Nàng hầm hừ nói,“Việc này không thể cứ như vậy cho xong. Ngươi theo ta.”
Nàng lôi kéo tay Vương Mai Lâm về hướng sau, nổi giận đùng đùng đi tìm Tô Mạt tính sổ.
Vương Mai Lâm khóc hô:“Khẳng định là Vương Phượng Lâm kia hỗn đản, đi báo tin trước !”
Vương Mai Lâm khóc hô:“Khẳng định là Vương Phượng Lâm hỗn đản kia, đi báo tín trước! Hắn vội vã như vậy đi đến tòa viện biểu muội, không phải đi mật báo là làm cái gì ? Tên hỗn đản này, ta trở về sẽ mách nhị thúc đánh gãy chân hắn!”
Nói xong liền đi tìm Vương Phượng Lâm.
Vương Phượng Lâm đứng ở xa xa không đuổi theo, chắp tay, dứt khoát bỏ đi.
Loại chuyện mất mặt này, thật đúng là......
Vương Phượng Lâm tình nguyện nhảy vào trong hố phân, cũng không muốn như vậy.
Vài năm nay hắn nghe không ít chuyện của ngũ muội muội, biết nàng khẳng định không phải người thường.
Tuy rằng còn tuổi nhỏ, cũng là
Vương phu nhân như thế lại không có bị cơn tức làm hồ đồ, nàng nói:“Phượng Lâm không phải người như vậy. Ngươi đi cùng cô ma, đi tìm con nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia tính sổ.”
Nhìn Vương Mai Lâm khóc thành như vậy, nàng tức giận đến nỗi vả cho hắn một cái tát,“Đều bây lớn rồi hả, còn khóc? Chuyện này có gì phải khóc? Ngày mai truyền ra ngoài, còn muốn làm người sao.”
Vương Mai Lâm từ nhỏ được nuông chiều hỏng rồi, tuy rằng là trưởng tử, bởi vì có mẫu thân cưng chiều.
Lại tự xưng là chính mình là công chúa, đương nhiên người khác không dám cùng nàng ta tranh giành.
Nhi tử liền kiêu căng mặt ngoài thoạt nhìn giống như đàng hoàng lắm.
Một khi không hề hài lòng về chuyện gì đó liền lòi bản chất ra ngay.
Hoặc là ngang ngược, hoặc là giở thói lưu manh.
Thật sự không được nữa thì học theo thói nữ nhân, khóc!
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần như vậy, vốn không có lần nào không đạt được mục đích .
Hắn nghĩ đến Tô gia còn có thể như thế, theo thói quen mà dùng đến chiêu này.
Vương phu nhân kéo hắn đi, cả giận:“Ngươi chính là thứ chỉ dọa được người trong nhà, ngoan ngoãn chút cho ta. Không được lại khóc. Nah đầu đó dù có đẹp nữa, cũng chẳng phải là đứa bé chưa dứt hơi sữa sao, còn có thể làm được tiên nữ sao?”
Vương Mai Lâm lấy tay áo lau nước mắt, than thở nói:“Ngũ muội muội chính là thiên tiên!”
Vương phu nhân nói:“Trong chốc lát nữa cấm ngươi lên tiếng.”
Hai người vội vã đến Túy Lưu phương, sớm đã có tiểu nha canh cửa đầu nhìn thấy lập tức chạy vào trong viện.
Vương phu nhân tức giận đuổi theo, dương tay liền quăng ra hai cái tát,“Thấy ta chạy cái gì mà chạy. Muốn báo tin hay muốn làm gì ?”
Lúc này Tô Mạt dẫn theo Hoàng Oanh Kim Kết từ trong phòng đi ra, nhìn bọn họ một cái, lạnh lùng nói:“Phu nhân tự mình giận dữ, việc gì phải lấy nha đầu ra xả giận.”
Không dám tới đánh nàng, muốn lấy nha đầu của nàng trút giận?
Hừ, nghĩ rằng nàng rất dễ bị khi dễ sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc