Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 210

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Có chuyện gì khó xử, chỉ cần vừa nói, các nàng liền giải quyết cho.
Cho nên nàng luôn nhớ kỹ trong lòng.
Hoàng Oanh đi qua, hỏi:“Tuệ nhi, ngươi có việc gì sao?”
Tuệ nhi thăm dò nhìn nhìn, lôi kéo Hoàng Oanh tránh ở chỗ tối.
“Hoàng oánh tỷ tỷ, biểu thiếu gia có phải ở trong này hay không?”
Hoàng Oanh cả giận:“Ai còn không nói đâu, phiền muốn ૮ɦếƭ. Đặc biệt là tên đại thiếu gia kia.”
Tuệ nhi đè thấp thanh âm nói:“Hắn cùng phu nhân ở trong phòng không biết xầm xì cái gì. Chúng ta bị phái ra bên ngoài, đều nghe không thấy gì hết. Chỉ là ta tự suy nghĩ hẳn là không có chuyện tốt. Ngươi cần phải cẩn thận một chút. Bọn họ lôi lôi kéo kéo, biểu thiếu gia liền nói đi tìm tiểu thư chúng ta ôn chuyện. Dù sao ta mơ hồ nghe được vài câu ngũ muội muội, vương phi, Lâm Giang vương cái gì đó, ta liền suy nghĩ khẳng định bên trong chính là đang bài bố đến tiểu thư nhà chúng ta.”
Hoàng Oanh nói cảm tạ,“Nàng ta sai ngươi đi làm gì thì đi mau đi. Mau đi đi.”
Tuệ nhi vội đi, đi tới Ngâm Nguyệt lâu của nhị tiểu thư.
Hoàng Oanh liền vào trong phòng, thấy Vương Phượng Lâm quy củ ngồi ở trên ghế, biểu tình khiêm tốn cùng đại tiểu thư và ngũ tiểu thư nói chuyện.
Mà tên Vương Mai Lâm kia, một đôi mắt hoa đào đảo qua đảo lại loạn chuyển.
Tuy rằng ngày thường tuấn lãng, nhưng khóe miệng kia luôn nở nụ cười nhỏ dãi, còn có ánh mắt đáng khinh.
Như thế nào đều che không được.
Vương Mai Lâm nói chuyện sẽ nhìn về phía Tô Mạt, cười đến ánh mắt híp lại.
“Ngũ muội muội, ngươi nói đúng không.”
Tô Mạt tuy rằng bị hắn làm cho ghê tởm không ít, nhưng cũng không muốn trở mặt.
Quan hệ thân thích làm vậy rất khó coi.
Nàng quay đầu hỏi Vương Phượng Lâm,“Phượng Lâm ca ca, ngươi năm tới muốn tham gia thi hội. Hẳn là rất có tự tin a.”
Vương Phượng Lâm lắc đầu,“Không dối gạt ngũ muội muội, thật sự là...... Không hoàn toàn nắm chắc. Có thể thi được cử nhân, đều có chút mạo hiểm.”
Vương Mai Lâm thấy Tô Mạt không nói chuyện với hắn, ngược lại cùng Vương Phượng Lâm nói chuyện.
Cảm thấy bực khí, nói với Vương Phượng Lâm :“Cô ma kêu ngươi đi có chuyện kìa.”
Đại tiểu thư liếc Vương Mai Lâm một cái,“Biểu ca, mẫu thân cũng tìm ngươi đđó, ngươi nên nhanh đi qua đi. Một hồi đại ca sẽ trở lại. Ta cùng muội muội muốn luyện viết chữ.”
Vương Mai Lâm hai mắt sáng ngời, lập tức thấy hưng trí, thực tích cực hỏi:“Muội muội, các ngươi viết chữ gì? Dẫn theo ta đi cùng luôn đi.”
Tô Mạt mỉm cười,“Tỷ tỷ thích Đường Thi Tống Từ, như thế nào, biểu ca cũng thích à?”
Vương Mai Lâm lập tức miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt nói, đem những điều nghe được, nhìn thấy để lý giải chứ bản thân hắn không hề có cảm nhận.
Đem Đường Thi Tống Từ nói mấy lần.
Cuối cùng bày ra khuôn mặt thèm thuồng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn động lòng người của Tô Mạt.
Càng nhìn càng cảm thấy tâm can ngứa ngáy khó nhịn.
Mẫu thân hắn hiện nay được hưởng thụ đãi ngộ giống công chúa, có khả năng cho hắn vài nha đầu a.
Ngay cả một cọng tóc của ngũ muội muội một cũng không bằng.
“Ngũ muội muội thích nhất mấy câu nào?”
Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng đen như ngọc đang tỏa sáng của Tô Mạt.
Vương Phượng Lâm nhìn không thuận mắt, khuyên nhủ:“Đại ca, chúng ta vẫn là hãy đi tới bên chô cô ma trước.”
Vương Mai Lâm trừng mắt nhìn hắn một cái, đứng thẳng dậy trách cứ nói:“Ngươi như thế nào còn không đi? Muốn bị đánh có phải hay không? Ta người ca ca này còn không bằng ngươi?”
Vương Phượng Lâm ngay cả nói cũng không dám.
Tô Mạt thấy bộ dáng Vương Phượng Lâm ẩn nhẫn không cam lòng, thở dài.
Cổ đại chính là như vậy, mặt ngoài vẫn chú trọng hiếu lễ.
Nữ nhân không thể phản kháng cha mẹ.
Đệ đệ muội muội không thể phản kháng ca ca.
Nếu không chính là bất trung bất hiếu.
Cũng sẽ bị xã hội lên án phỉ nhổ.
Vương Phượng Lâm tuy rằng tài hoa hơn người, rất có tiền đồ.
Nhưng nếu bị định vào tội danh không tôn kính huynh trưởng.
Vậy cũng coi như xong.
Nàng ghét nhất là cái kiểu cứ động một cái là đem cái thói ta đây giáo huấn người khác, trong bụng lại không có chút thực tài nào.
Hơn nữa Vương Phượng Lâm kia năm đó còn dỗ dành nàng.
Đối với những người đối xử chân thành với người khác, ôn hòa độ lượng thì nàng luôn quý mến tôn trọng.
Nàng nhìn về hướng Vương Phượng Lâm,“Phượng Lâm ca ca, ngươi đi trước đi.”
Vương Phượng Lâm thấy nàng nói như thế, nghĩ rằng nàng thích cùng Vương Mai Lâm chơi đùa.
Cũng đúng, Vương Mai Lâm bộ dạng tuấn tú, lại có tiền.
Lúc nói chuyện ngoài miệng như bôi mật.
Dỗ dành nữ hài tử khiến bọn họ đầu óc choáng váng.
Ngũ muội muội còn nhỏ, bị người ta hết lời khen ngợi xinh đẹp, khí chất, thông minh, tự nhiên cũng bị choáng váng hồ hồ thôi.
Hắn hơi hơi nhíu mi,“Ngũ muội muội, không bằng chúng ta cùng nhau đi qua.”
Tô Mạt lắc đầu, Vương Mai Lâm cái tên xấu xa kia, nàng càng chán ghét.
Giống như con ruồi vo ve bay qua bay lại, tự cho mình là vừa soái vùa nhiều tiền.
Ai thèm chứ!
Ngay cả xách giày cho Tĩnh ca ca cũng không xứng!
Vương Phượng Lâm thấy nàng kiên trì, đành phải chờ bên ngoài trước.
Vương Mai Lâm thấy hắn đi rồi, đắc ý ngẩng đầu ưỡn ***, đối với Tô Mạt cùng đại tiểu thư nói:“Ta phân phó hắn cái gì, hắn dám không nghe?”
Sau đó lại có một bộ dáng hưng trí dạt dào muốn cùng hai người thảo luận Đường Thi Tống Từ.
Hắn vung tay lên,“Oanh nhi, đến mài mực, ta viết cho đại muội muội cùng ngũ muội muội mỗi người một bức tự. Treo lên tường.”
Hoàng Oanh làm bộ không nghe thấy, ở bên ngoài gian thiêu thùa may vá.
Đại tiểu thư đã hết kiên nhẫn, nhưng vẫn chịu đựng,“Biểu ca có thể hay không đừng nháo nữa. Mọi người trò chuyện không phải tốt lắm sao.”
Vương Mai Lâm tham lam nhìn Tô Mạt,“Ngũ muội muội, vậy ngươi viết cho đại biểu ca ta một bức tự.”
Tô Mạt nhướng mày, tên ngu xuẩn này, khẳng định là định có chủ ý cợt nhả nào đó.
Nàng cười hỏi:“Đại biểu ca, ta đây viết cái gì?”
Vương Mai Lâm cười đắc ý dào dạt, xoa xoa tay, nghĩ nghĩ nói:“Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số. Câu này hay, ta chính là thích câu này.”
Hừ hừ.
Tiểu nha đầu có thể tính toán qua được hắn sao?
Để cho nàng viết câu này, thì chính là nhược điểm.
Nếu đem ra nhìn, chính là âm thầm trao gửi tâm tư.
Đến lúc đó nói là nàng đưa cho hắn thơ tình.
Cho dù là Tô Nhân Vũ nhìn thấy, cũng không có cách.
Chỉ có thể đáp ứng việc hôn nhân của bọn họ.
Nếu không, thì cứ đi mà chờ đợi thanh danh bại hoại đi.
Đại tiểu thư nhíu mi,“Đại biểu ca, ngươi đừng gây khó xử cho ngũ muội muội .”
Tô Mạt hướng tỷ tỷ nháy mắt một cái.
Nàng hắng giọng một cái, vén tay áo chậm rãi mài mực, tư thái nhàn nhã, trên mặt lại lộ vẻ cười giảo hoạt.
Vương Mai Lâm tâm ngứa khó nhịn,“Ngũ muội muội, mau chút đi.”
Tô Mạt lạnh lùng cười,“Viết chữ của người khác thì có cái ý tứ gì, như vậy cũng không thể thể hiện được tâm ý của ta đối đại biểu ca. Làm muội muội, đối với ca ca luôn là muôn phần kính trọng.”
Trái tim Vương Mai Lâm đập bình bịch trực nảy ra ngoài, nói như vậy ngũ muội muội đối với chính mình có ý tứ ?
Ha ha, như vậy cũng bớt lo.
Cũng không cần phải phiền toái như vậy.
Vẻ mặt hắn tươi cười, đi đến gần Tô Mạt.
Tô Mạt lạnh lùng nói:“Đại biểu ca, chú ý lễ nghi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc