Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 21

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Như vậy rất có khả năng phu nhân không hợp tác lại bị nàng ta phát giác.
Rốt cuộc là tại sao lại phát hiện ra?
Đồng thời sau khi Cố Di nương ૮ɦếƭ, Quốc công gia quay lại nổi trận lôi đình, đau thương tột cùng, dường như muốn ૮ɦếƭ theo nàng ta.
Mời một đạo trưởng ở Lăng Hư quan tới xem quẻ, nói chính là phong thủy và Bạch Hổ tinh tác quái, ác ý nói Đỗ di nương đã sinh ra Bạch hổ tinh, mệnh xung khắc với tiên tử đầu thai là Cố Di nương.
Vậy là rành mạch rõ ràng, lão gia đem tất cả mọi sự phẫn uất phát tiết lên hình hài bé nhỏ mới sinh kia.
Tô Mạt thấy lạnh cóng, quả nhiên điều mình đoán là thât, Vương phu nhân cũng quá ác độc.
Lẽ nào nàng ta hận Cố Di nương được độc sủng, vì vậy mới hại ૮ɦếƭ nàng ta, rồi đánh tráo nữ nhi của nàng ta và Đỗ di nương, làm cho Tô Nhân Vũ chán ghét, thậm chí có thể chính tay sát hại nữ nhi của Cố Di nương.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!
Quả thực độc ác như rắn rết.
Nếu muốn chứng thực chỉ cần tìm ra vị đạo trưởng năm đó, đạo hiệu là Tam Thanh chân nhân.
Ngoài ra chắc chắn là người thân tín bên phu nhân chắc sẽ biết chuyện.
Người đắc lực bên cạnh tiểu thư đa số là bà ✓ú. Bà ✓ú đối đãi với tiểu thư còn tốt hơn cả với con đẻ của mình. Vì phải hầu hạ tiểu thư , thiếu gia, đến ngay cả gia đình của mình cũng vứt bỏ, chỉ có thể toàn tâm toàn ý hầu hạ chủ tử, sau đó kiếm tiền nuôi hài tử của chính mình. Cho nên dốc hết tâm sức tình cảm của mình lên trên tiểu thư, còn hơn cả ruột thịt.
Đông thời tiểu thư thiếu gia lại xa lạ với chính mẫu thân, di nương của chính mình. Coi như là lão gia phu nhân luôn kiêu ngạo, cao cao tại thượng, hài tử tự nhiên sẽ không dám gần gũi thân thiêt, có thể gần gũi thân cận chỉ có bà ✓ú thôi, tiếp đó là tới đại nha hoàn bên thân.
Bà ✓ú thân cận nhất bên người Vương phu nhân là Diệp mụ mụ, hiện không săn sóc chủ tử nữa, tự mình có tòa viện, cũng sống cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền, sai khiến kẻ ăn người làm, chỉ có dịp ngày lễ ngày tết tiến phủ gặp phu nhân trò truyện.
Đại nha hoàn lúc trước của phu nhân, một người tặng cho lão gia, chính là Dương Di nương, còn có một người là Xuân Băng, gả cho nhị quản gia trong phủ.
Mà Cố Di nương nghe nói là một vị tiểu thư của dòng họ suy thế, thân thế không rõ ràng, nhưng mỹ lệ đoan trang, khi chất ưu nhã cao quý, là mỹ nhân hiếm có. Nhà mẹ để đã không còn ai, tùy thân bên người chỉ có một nha hoàn là Ngọc Châu, ngoài ra tất cả nha hoàn mụ mụ đều là Tô Nhân Vũ mua cho nàng ta, còn có Vương phu nhân tặng cho.
Nghe nói Ngọc Châu và Cố Di nương quan hệ rất tốt, lại vô cùng trung thành, đại phu nhân đã từng muốn gây xích mích, muốn để nàng ta hầu hạ lão gia làm Ngũ Di nương. Nàng ta nhất quyết thắt cổ thề độc, nói cả đời chỉ hầu hạ Di nương. Sau đó Cố Di nương có ý định sinh con xong, giải phóng cho nàng khỏi thân phận nô tịch, về làm người bình thường, đem nàng ta gả cho một gi đình giàu có bậc trung. Kết quả Cố Di nương sinh khó tử vong, Ngọc Châu cũng nhảy xuống giếng tự sát.
Tô Nhân Vũ thu nàng ta nhận làm nghĩa muội, để nàng ta cùng chôn với Cố Di nương tại tổ mộ của Tô gia.
Tô Mạt lại hoài nghi Ngọc Châu bị phu nhân hại ૮ɦếƭ.
Cũng nghe nói những hạ nhân bên cạnh Cố Di nương lúc trước không bị đánh cũng bị bán ra ngoài phủ, vì lí do không hầu hạ tốt Di nương nên bị giận lây sang.
Tô Mạt cảm thấy bên trong nhất định đều bị phu nhân mua chuộc, tận dụng cơ hội này đuổi cùng diệt tận, tránh để lại hậu hoạn.
Lẽ nào không có kẻ nào thông minh, nắm được cái đuôi của phu nhân, có thể bảo toàn tính mạng sao?
Tô Mạt sai Kim Kết âm thầm lén lút đi tìm những người già trong phủ hỏi thăm, tranh thủ tìm ra những người trước đây từng hầu hạ Cố Di nương tìm hiểu xem sao?
Kim Kết tuy chỉ là đứa nhỏ 8, 9 tuổi, nhưng lại thông minh nhanh nhẹn, làm việc dứt khoát khiến Tô Mạt rất thích.
Nghĩ thông suốt được vấn đề này, Tô Mạt đối vớiTống phủ càng thêm gia tăng đề phòng, tự mình phải biết sớm tính toán để lớn hơn một chút có thể thoát khỏi Tô phủ.
Nàng muốn chơi với Tô Nhân Vũ, Vương phu nhân một ván cờ, nối tiếp ván cờ năm đó bọn họ đã chơi với Cố Di nương.
Chắc hẳn sẽ rất đặc sắc!
Từ lúc biết được bí mật của Đỗ di nương, Tô Mạt y nguyên giả bộ không biết, còn tìm cơ hội đuổi Đỗ di nương về gian hậu viện ở, không cho nàng ta ở phòng nàng.
Giống như loại phụ nữ ác độc đó, không xứng ở cùng nàng!
Đỗ di nương oán hận chửi bới lung tung, Tô Mạt mượn tay người khác trừng trị bà ta, cho người cố ý nghe thấy lời chửi bới của bà ta, còn châm dầu vào lửa, để người của phu nhân cứ nghĩ rằng bà ta đang nguyền rủa phu nhân, phu nhân tức giận đến nỗi muốn khâu lại miệng nàng ta.
Nháy mắt một cái đã bước sang tháng mới được phát tiền, ngân lượng trong viện của Tô Mạt bị người ta cắt xén, tiểu nha hoàn đi vài vòng lĩnh tiền, đều không lĩnh được. Cuối cùng Hạ Vũ nổi giận để Hoàng Oanh tự đi mà lấy.
Hoàng Oanh và Hạ Vũ đều là đại nha hoàn phu nhân tặng cho tứ tiểu thư, thân phận không hề thấp, thường chỉ lo hầu hạ bên người tiểu thư, việc vặt có thể phân phó sai bảo nha hoàn mụ mụ đi làm.
Kết quả Hoàng Oanh cũng chỉ lĩnh về được một nửa, nói là tam tiểu thư bệnh rồi, lão gia sầu lo cho bệnh tình của nàng ta, quyết định đi Lăng Hư quan cầu phúc. Vì muốn bày tỏ tấm lòng nên đề nghị mọi người góp tiền, quyên ra một phần ngân lượng.
Đại tiểu thư và nhị tiểu thư còn không lĩnh được gì, tứ tiểu thư vừa mới tới, trong tay không có tích lũy, phu nhân phát tiền một nửa, không muốn trừ tiền nàng.
Hoàng Oang trở về tức giận nói : " Vẫn là bắt nạt tiểu thư chúng ta, nếu không phải phu nhân có lời thì Lâm di nương cũng cắt đi phần của chúng ta. Không có ngân lượng, để cho tòa viện lớn như chúng ta sống sao đây? Lại nói thêm cho dù bày tỏ tấm lòng, cầu phước cho tam tiểu thư, mọi người thành tâm thành ý là được rồi, lại còn mượn gió bẻ măng, khiến nhà cửa không yên."
Hạ Vũ trừng nàng ta một cái, ý bảo nàng ta bớt nói vài câu, sợ lại đắc tội với ai nữa, lúc đó lại bị đánh.
Các tiểu thư khác trong nhà không lo thiếu ngân lượng, đại tiểu thư có phu nhân trợ cấp, kể cả nhị tiểu thư lâu lâu cũng được Dương di nương chu cấp. Dương di nương là nha hoàn cũ của phu nhân, đương nhiên sẽ không bạc đãi nàng ta, nói đi nói lại vẫn là ăn bớt bên Tô Mạt.
Trong trong ngoài ngoài cũng có tầm 20 người, mà chỉ có tiền tháng cỏn con đó, còn bị xén bớt mất, đã không đủ xài lại còn túng quẫn hơn.
Bất quá Tô Mạt nhịn xuống, dù sao cũng không thiếu cái ăn cái mặc, tiền hàng tháng chỉ là tiền tiêu vặt, mua ít đồ dùng, đút lót tạo quan hệ mới dùng tới.
Nàng nhìn khắp lượt âm thanh giòn tan nói : " Tiền công của mọi người không thể thiếu, Hoàng Oanh đi phát hết cho bọn họ, dù sao chỗ ta thiếu cũng đã thiếu rồi. Không sao hết, dù sao cái ăn cái mặc gì gì đó đều là ăn chung."
Hạ Vũ và Hoàng Oanh vừa nghe thấy liền cảm thấy kính nể Tô Mạt, nghe nói nhị tiểu thư cho dù rất tốt, cũng cắt xén tiền công của người làm, hiện tại tứ tiểu thư đã ít tiền lại không đòi hạ nhân bù vào, thật dúng là người chủ tử tốt bụng.
Tô Mạt âm thầm đánh giá bọn họ, nhìn Hạ Vũ không có biểu tình gì, nhưng Hoàng Oanh lại lộ ra tia cảm kích nàng.
Tô Mạt trong lòng có tính toán, Hoàng Oanh không bị phu nhân hoàn toàn mua chuộc, suy cho cùng mua chuộc là phải dùng tiền, phải cho người khác lợi lộc mới được.
Tình hình trong nhà của mấy nha hoàn, nàng đã nghe ngóng, Hạ vũ là con gái của người làm trong phủ, Phụ mẫu đều làm việc trong phủ, vì vậy phu nhân mua chuộc nàng ta cũng dễ, nắm thóp nàng cũng dễ dàng.
Nhưng Hoàng Oanh lại là nha hoàn mua từ bên ngoài vào, không có căn cơ, đi theo chủ từ thì quyết một lòng một dạ hầu hạ. Tuy rằng được phu nhân căn dặn qua, nhưng không cho lợi lộc, gia đình Hoàng Oanh nghèo túng, chính là đựa vào nàng ta bán thân làm nha hoàn mới có vài đồng trị bệnh cho phụ thân.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc