Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 209

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Vương phu nhân hơi hơi trầm ngâm, cháu trai nói rất đúng, hơn nữa câu nào câu ấy đánh trúng tâm tư nàng.
Nữ nhi của nàng tương lai nhất định là phải làm hoàng hậu, Tô Mạt thông minh như vậy, nếu về sau gả cho Hoàng Phủ cẩn, giúp đỡ hắn làm này nọ .
Vạn nhất chống đối cùng thái tử, vậy có thể như thế nào mới tốt đây?
Nha đầu kia giỏi nhất thu mua nhân tâm, mới vài năm như vậy, bản thân nữ nhi, trượng phu, bà bà, nha đầu cơ hồ đều hướng về nó rồi.
Ngay cả là hoàng đế, hoàng tử, đều nói tốt cho nha đầu đó.
Nếu không đem nó đuổi đi ra ngoài, nhà này, sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may.
Nhưng mấu chốt là phải đuổi đi như thế nào.
Tô Mạt hiện thời không nhỏ, không là đứa hài tử sáu bảy tuổi có thể dễ dàng bài bố.
Hiện tại, nha đầu kia một bộ dạng khí thế khinh người, một đôi mắt nhanh như chớp, nhìn người khác như hai lưỡi dao sắc bén kinh người.
Nếu là cùng Tô Nhân Vũ nói, hắn đương nhiên sẽ không cho phép đem Tô Mạt gả cho Mai Lâm.
Nếu là lão phu nhân. . . . . .
Vương phu nhân trầm ngâm, cảm thấy dựa theo con đường chính đáng, thế nào tìm khắp cũng không có cửa.
Vương Mai Lâm từ trước đến nay là chỉ làm dáng được một khắc, một lúc sau, tính tình nuông chiều liền lộ rõ.
Hắn lôi kéo tay Vương phu nhân, "Cô ma, ngươi đến cùng là nói chuyện đi. Chẳng lẽ ngươi còn luyến tiếc một cái thứ nữ."
Nha đầu kia là nha đầu đẹp nhất mà hắn từng gặp qua, lôi về nhà, nuôi dưỡng khoảng hai năm, là có thể viên phòng rồi.
Vương Phượng Lâm lại nói: "Đại ca, đại bá mẫu cho chúng ta đi đến truyền tin cho cô ma, nếu đã truyền lời xong, cũng nên trở về mới đúng."
Vương Mai Lâm chậm chạp đứng dậy, lạnh lùng nhìn gần hắn, "Vội vã trở về gì chứ? Ta nói cho ngươi biết, ta từ trước đến nay luôn muốn gặp đại biểu đệ, Tô Trì không có ở nhà, chúng ta thế nào có thể đi. Chờ cùng đại biểu đệ trò chuyện vài câu rồi mới đi. Ở lại hai ngày cũng không ngại."
Vương phu nhân cười nói: "Tự nhiên không việc gì. Ta đã kêu người ta đi vào trong cung truyền tin cho Trì nhi, đến lúc đó để hắn trở về cũng các ngươi hội ngộ."
Vương Phượng Lâm bèn nói muốn đi tìm Tô Việt trò chuyện.
Vương phu nhân sắc mặt lập tức trầm xuống, "Phượng Lâm, ngươi cũng nên tự trọng. Một đứa thứ xuất, nơi nào xứng đôi nói chuyện với ngươi. Ngươi không bằng đi tới chỗ Nhu nhi đi dạo, kêu nó đưa cho một ít son phấn, các ngươi mang về, coi như quà tặng cho mẫu thân các ngươi hay để làm lễ vật tặng người cũng là tốt."
Vương Phượng Lâm nghe xong lập tức phải đi.
Vương Mai Lâm vui vẻ nói: "Ta cũng đi."
Vương phu nhân vội vàng kéo hắn, "Nhi a, cô ma dặn ngươi chuyện này."
Vương Mai Lâm vội la lên:“Cô ma, trở về nói sau.”
Vương phu nhân nghiêm mặt,“Ta thấy ngươi càng ngày càng không ra thể thống gì nữa rồi. Còn muốn cô ma giúp ngươi hay không.”
Vương Mai Lâm lập tức cười nói:“Cô ma, người nói đi, cô ma là người hiểu rõ ta nhất. Ta biết mà. Mẫu thân cùng lão thái thái cấp cho ta hai nha đầu thông phòng, ta cũng không thích. Không có đẹp bằng ngũ muội muội.”
Vương phu nhân ý bảo hắn thấp giọng,“Lời này trăm ngàn đừng ở bên ngoài nói. Nếu là để cho dượng ngươi nghe thấy được, chỉ sợ có phiền toái.”
Vương Mai Lâm vội gật đầu, lại nói:“Cô ma, ta đây cũng là suy nghĩ cho cô ma cùng Trì biểu đệ. Cô ma nghĩ mà xem, ngũ muội muội có khả như vậy, vừa mở Hoa Phố lại mở Hương lâu. Lúc trước đều xem như ngốc tử vậy, ai từng nghĩ nàng ta liền đem mảnh đát hoang biến thành Hoa Phố. Ta nghe nói Hoa Phố kia cùng Hương lâu thực sự kiếm được tiền a. Cô ma, người nói xem nếu ta cưới nàng ta, vậy không phải là cưới được cây rụng tiền sao.”
Vương phu nhân bật cười, vươn tay đầu ngón tay hung hăng ấn mạnh trên cái trán của hắn.
“Ngươi tiểu quỷ đầu này, ngươi cho rằng chỉ mỗi ngươi biết tính kế hả. Ngươi cho là Lâm Giang vương sẽ không tính. Hắn không có mẫu thân gia trợ lực, đương nhiên muốn kết hôn cới một vương phi có nhà mẹ đẻ thế lực tốt. Phóng tầm mắt ra kinh thành, không phải là Tống Vương Tô Lưu Cao mấy nhà như vậy sao?”
Vương Mai Lâm hừ một tiếng,“Cô ma, không thể để hắn thực hiện được. Ngũ muội muội gả cho hắn, còn không bằng làm thiếp cho ta đâu. Hắn nói không chừng khi nào thì đã bị......”
Vương phu nhân trừng mắt nhìn hắn một cái,“Câm miệng, ta dạy cho ngươi, ngươi cùng Tô Mạt nha đầu kia, không thể rất lỗ mãng, phải có lễ phép.”
Vương Mai Lâm dùng sức gật gật đầu, lắc lắc tay của Vương phu nhân, làm nũng nói:“Cô ma, người giúp ta đi.”
Vương phu nhân đứng dậy nhìn ngắm, hiện nay nàng cũng không hoàn toàn tín nhiệm đám nha đầu này, nếu có người tới là không cho các nàng tới gần.
Nàng đè ép tay xuống, thấp giọng nói:“Ngươi yên tâm, trở về nói cho nương ngươi, qua mấy ngày nữa đại thọ của Tống lão phụ nhân, chúng ta đều đi.”
Sắc mặt Vương Mai Lâm lộ vẻ vui mừng, vỗ tay nói:“Cô ma, đến lúc đó......”
Hắn ghé sát vào, đề phòng hướng ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, lôi kéo Vương phu nhân ngồi trên giường sưởi.
“Đến lúc đó ta sẽ khiến cho nàng ta gạo nấu thành cơm......”
Vương phu nhân bật cười,“ Biện pháp này tốt.”
Nàng nhớ lại cái gì đó, như có chút đăm chiêu nói:“Gạo nấu thành cơm, là biện pháp không tệ.”
Nếu như vậy, Tô Nhân Vũ cùng lão phu nhân cũng không có biện pháp.
Dù sao liên lụy đến thanh danh nữ nhi, nếu như là cùng nam nhân có cái gì đó, bị người ta biết.
Cũng chỉ có thể gả cho hắn, nếu không hoặc là ૮ɦếƭ, hoặc là làm ni cô.
Vương Mai Lâm vui mừng đứng dậy,“Cô ma, ta đi thăm đại muội muội. Trì biểu đệ đã trở lại, người lại kêu ta.”
Nói xong vụt chạy đi.
Vương phu nhân trên mặt ý cười dần dần âm trầm, càng ngày càng âm độc, oán hận, hừ nói:“Muốn đấu cùng ta!”
Giống như đang thấy được bộ dáng Tô Mạt khóc sướt mướt chửi ầm lên.
Nhưng một khi gạo nấu thành cơm, khóc cũng vô dụng.
Mắng cũng vô dụng.
Cho dù Tô Nhân Vũ có sủng nịch nàng đi chăng nữa.
Chẳng lẽ còn có thể lấp *** được cả tập tục sao?
Cũng không nhất thiết phải thật sự gạo nấu thành cơm.
Chỉ cần làm cho người ta nhìn thấy nàng cùng Mai Lâm ở cùng một chỗ.
Vậy là thành công rồi.
Nàng đắc ý cười cười, phân phó nói:“Đi, đem nhị tiểu thư gọi tới, đem bản kinh thư này chép hết cho ta.”
Bên ngoài kêu nha đầu Tuệ nhi đi làm.
Tuệ nhi một đường chạy tới Túy Lưu phương của Tô Mạt, tránh ở bên ngaoif cửa tròn giả sơn nhìn ngó, gặp Hoàng Oanh từ trong phòng vén màn đi ra.
Trong phòng truyền đến tiếng cười khoa trương của Vương Mai Lâm.
Hoàng Oanh sắc mặt không vui, nói với một tiểu nha đầu:“Cẩn thận nghe ngóng.”
Tiểu nha đầu vội vàng đáp ứng.
Hoàng Oanh cả giận:“Ngươi nói hắn thật đúng là không biết xấu hổ.”
Tiểu nha đầu dùng sức gật gật đầu.
Tuệ nhi liền che môi kêu:“Hoàng Oanh tỷ tỷ, Hoàng Oanh tỷ tỷ.”
Tiểu nha đầu canh cửa nghe thấy, vội túm tay Hoàng Oanh,“Tỷ tỷ, hình như là Tuệ nhi bên đại phu nhân tìm ngươi.”
Hoàng Oanh quay đầu thấy, vội đi qua.
Nay Tô Mạt được sủng ái.
Đại a đầu tiểu nha đầu của nàng địa vị cũng lên như thuyền gặp nước.
Nhưng là các nàng cẩn trọng giữ gìn bổn phận, không dám vượt lôi trì, lại càng không dám kiêu ngạo.
Đây là Tô Mạt dạy bảo.
Làm cho các nàng làm người khiêm tốn.
Cho nên nha đầu bên người Tô Mạt ngược lại người người đều thần khí nội liễm, đối xử với mọi người khiêm tốn, rất được bọn nha đầu trong phủ tôn trọng.
Tuệ nhi tuy rằng là tiểu nha đầu bên người đại phu nhân, ngược lại cùng nha đầu nơi này thân cận hơn chút.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc