Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 208

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng nhìn đại tiểu thư một cái, quá năm, đại tiểu thư 15 tuổi rồi, cũng nên đàm hôn luận gả ( bàn đến chuyện gả chồng) rồi.
Nàng vài lần tỏ ý cùng lão phu nhân, nhưng lão phu nhân luôn chuyển hướng đề tài câu chuyện.
Hơn nữa đại thiếu gia cũng 17, nên lưu ý chuyện đính hôn, chờ thêm tới 20, cũng nên sớm thành thân một chút.
Nhưng lão phu nhân ngược lại một chút cũng không vội vã.
Vương phu nhân trong lúc nhất thời đoán không ra tâm tư của bà, chỉ đành cáo lui.
Nhị Tiểu Thư đi đến bên người Tô Mạt, "Muội muội, ngươi hiện thời đã tốt, tâm tỷ tỷ có thể bớt lo rồi. Hơn nửa năm này, tỷ tỷ mỗi ngày ăn chay niệm Phật. Chỉ ngóng trông ngươi mau chóng khỏi bệnh, bằng không ta. . . . . . Thật sự là có lỗi rồi."
Tô Mạt hơi hơi cười nhìn nàng một cái, "Nhị tỷ, ngươi tuổi còn nhỏ, không cần luôn ăn chay niệm Phật. Như vậy không tốt."
Nhị Tiểu Thư cười cười, "Muội muội, muội khỏe rồi, sẽ không sao."
Tô Mạt đáp trả bằng nụ cười.
Đối với nàng mà nói, kỳ thực Tô gia ngoại trừ Vương phu nhân ra, nàng không có địch nhân.
Hơn nữa tính cả Vương phu nhân, cũng căn bản không chịu nổi một kích.
Nàng đã nghĩ thông rồi, vì phụ thân cùng đại tỷ, nàng có thể tạm thời không so đo với bọn họ.
Dù sao bọn họ cũng là người một nhà.
Hiện thời việc nàng cần phải làm rất nhiều, đều rất trọng yếu, cũng thật hung hiểm.
Nàng phải từng bước một lên kế hoạch cho tốt, không thể để chuyện vô dụng làm phân tâm.
Mới vừa rồi nội thị trong cung đến truyền lời, bộ dáng xem ra rất gấp gáp, hơn nữa còn đem Hoàng Phủ Cẩn cũng triệu đi.
Tô Mạt có trực giác, không có đơn giản như vậy.
Đúng lúc này, mụ mụ báo lại, "Lão phu nhân, phu nhân, Mai Lâm công tử của Đại Cữu lão gia và Phượng Lâm công tử của Nhị cữu lão gia đã đến rồi."
Vương phu nhân vui vẻ, vội đứng dậy nói: "Mau mời tới dập đầu với lão phu nhân."
Tô Mạt nắm tay tỷ tỷ, muốn về trước phòng mình trước.
Nàng nghe nói cái tên Vương Mai Lâm kia tuổi xấp xỉ bằng đại ca, nhưng là không học vấn không nghề nghiệp, bị nuông chiều không ra bộ dáng gì.
Nàng không miễn cưỡng tiếp loại người này.
Vương Phượng Lâm lại thật có khả năng, rất có chí khí, nói là muốn đi theo con đường khoa cử làm quan, bản thân mười ba tuổi đậu tú tài, năm nay mùa thu lại thi đậu cử nhân.
Năm sau muốn tham gia thi hội, nếu đậu có thể trực tiếp tham gia thi đình, đó là môn sinh của thiên tử.
Vương phu nhân thấy Tô Mạt cùng đại tiểu thư muốn rời đi, nét mặt trầm xuống, "Thân thích đến đây, gặp mặt rồi hãy lui xuống."
Đại tiểu thư đành phải lôi kéo Tô Mạt đứng lại.
Rất nhanh chóng hai thiếu niên cẩm y hoa phục đi nhanh tiến vào, một người kiếm mi lãng mục, một người tuấn tú nho nhã, hai người tiến lên vén áo bào, quỳ gối ở trên đệm cói dập đầu với lão phu nhân.
Lão phu nhân vội để người hầu nâng họ dậy, cười nói: "Mau đứng lên, mau đứng lên."
Hai người lại hành lễ dập đầu với Vương phu nhân, sau đó cùng chúng tỷ muội chào hỏi.
Tô Mạt chỉ cúi chào, ứng phó cho có lệ hai tiếng biểu ca.
Vương Mai Lâm vừa vào nhà liền chú ý tới vị tiểu Biểu Muội này, thấy nàng mặc áo khoác màu hồng nhạt thêu hoa sơn trà, phía dưới mắc chiếc váy màu trắng ngà có thêu hoa Ngọc Lan.
Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cả người liền giống như một gốc cây sơn trà hoa xinh đẹp động lòng người.
Khuôn mặt mềm mại tuyết trắng kia, làn da vô cùng mịn màng.
Cặp mắt đen trong sáng.
Vương Mai Lâm nhìn mất hồn, không khỏi nuốt nước miếng, cười nói: "Vị Ngũ muội muội này, đã nhiều năm, ta là lần đầu tiên gặp mặt."
Nói xong từ trong tay áo lấy ra một cái tiểu bao hương liệu tơ vàng, "Vật này đưa cho muội muội làm lễ gặp mặt."
Tô Mạt cảm tạ, vươn tay tiếp nhận, ai biết Vương Mai Lâm lại nhân cơ hội ở trên mu bàn tay nàng xoa một cái.
Tô Mạt giận dữ, giương mắt trừng hắn, hắn lại cười đến một bộ dạng nghiêm trang, đối lão phu nhân cùng Vương phu nhân nói: "Không nghĩ tới thời gian qua nhanh như thế, tiểu muội muội đều lớn như vậy rồi."
Vương Phượng Lâm nhìn nàng, cơ hồ cũng không nhận ra, một vẻ âm thầm kinh thán.
Tô Mạt lôi kéo đại tiểu thư cáo lui, đi về phòng của mình.
Nàng không muốn đại tỷ phiền lòng, cho nên không nói cho nàng biết động tác nhỏ của tên Vương Mai Lâm kia.
Hai đường huynh đệ Vương Mai Lâm cấp lão phu nhân dập đầu một cái, liền đi theo Vương phu nhân về tòa viện của nàng ta.
"Cô ma, dượng không ở nhà?" Vương Mai Lâm hỏi.
Vương phu nhân ừ một tiếng, cho bọn họ vào nhà rồi nói chuyện, "Trong cung có người tới báo, đã cùng nhị điện hạ tiến cung rồi."
Vương Mai Lâm kinh ngạc nói: "Giờ này tiến cung? Hay là có chuyện gì."
Vương phu nhân nói: "Có thể có cái gì, không cần để ý. Mẫu thân ngươi mấy ngày trước đây cùng Tống phu nhân tiến cung, có thể gặp được Quý Phi nương nương?"
Vương Mai Lâm gật gật đầu.
Vương phu nhân sắc mặt vui vẻ, "Có lời gì muốn chuyển cho ta không?"
Vương Mai Lâm nhìn Vương Phượng Lâm liếc mắt một cái, " Ngươi đem lời của đại bá mẫu nói cho cô ma nghe đi."
Vương Phượng Lâm hành lễ, thanh âm trong vắt nói: "Đại bá mẫu nói, để phu nhân không cần sốt ruột, đại bá mẫu thăm dò ý tứ của bệ hạ. Thái tử đã lớn, là muốn sớm một chút đem việc hôn nhân định xuống. Quý Phi nương nương còn nói, thỉnh cô ma yên tâm đừng nghĩ ngợi nhiều."
Vương phu nhân nhất thời vẻ mặt vui mừng, liên tục nói: "Cái này tốt lắm, cái này tốt lắm."
Có ý tứ của hoàng quý phi, Tống gia đồng ý, Vương gia ủng hộ, xem lão phu nhân cùng Tô Nhân Vũ còn nói được cái gì.
Vương Mai Lâm quỳ một gối xuống dưới chân Vương phu nhân, "Cô ma, ta có chuyện muốn cầu ngài."
Vương phu nhân cười dìu hắn, hắn cũng không chịu, làm nũng nói: "Cô ma, ngài trước đáp ứng ta trước. Bằng không ta không đứng dậy."
Vương phu nhân sẵng giọng: "Ngươi đứa nhỏ này, chỉ biết cô ma cưng chiều ngươi nhất."
Vương Mai Lâm có thế mới nói: "Cô ma, ngươi đem tiểu muội muội kia cho ta đi."
Ngồi ở bên cạnh Vương Phượng Lâm sắc mặt căng thẳng, nhịn không được nói: "Đại ca, ngũ biểu muội là nữ nhi dượng thương yêu nhất. Hơn nữa bệ hạ cũng thích nàng, nghe nói cùng nhị hoàng tử. . . . . ."
"Cái gì cùng cái gì, nàng thế nào cũng đều là thứ nữ, làm sao có thể tiến hoàng môn. Ngươi đừng mù quáng tham gia, muốn cùng ta tranh giành phải hay không?"
Vương Phượng Lâm hừ nói: "Đại ca cũng quá xem thường người khác rồi."
Vương phu nhân thản nhiên nói: "Ngươi muốn nàng làm cái gì, cái nha đầu kia vừa ác độc lại xảo quyệt, đem nó đi, trong nhà ngươi còn có thể yên ổn qua ngày? Thế nào cũng phải gà bay chó sủa. Chẳng lẽ ngươi không thấy được chỗ khó khăn của cô ma sao?”
Vương Mai Lâm lấy lòng nói: "Cô ma, đều nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, không chừng, nha đầu kia đi theo ta liền thành thật ngoan ngoãn. Đến lúc đó ta bảo nàng hiếu kính ngài, nàng còn dám không vâng lời sao?"
Vương Phượng Lâm trong lòng cười lạnh, nhưng cũng không chen vào nói.
Vương Mai Lâm lại nói: "Cô ma, người ngẫm lại xem a, nhà chúng ta về sau sẽ có Thái Tử Phi, tương lai thì phải là hoàng hậu nha, còn cần vương phi khác để làm gì? Hơn nữa, nếu có thể lôi kéo được thì tốt, vạn nhất không được thì sao. Ngài cũng không phỉa không biết thanh danh của Lâm Giang vương. Văn võ cả triều, có mấy người nói hắn tốt. Ngay bệ hạ cũng không muốn gặp hắn, Ngũ muội muội đi theo hắn khẳng định phải chịu tội. Cho dù là cả dượng, cũng không khẳng định là đáp ứng đem Ngũ muội muội gả cho hắn. Mà hắn khẳng định còn chê Ngũ muội muội là thứ xuất, cũng không tất yếu có thể làm chánh phi đâu. Lui một vạn bước mà nói, hết thảy đều không phải là còn có bệ hạ làm chủ sao? Không bằng ngài trước hết đem Ngũ muội muội cho ta. . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc