Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 207

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hôm nay là ngày Tô gia ngũ tiểu thư hết bệnh trở về nhà, nhóm người đại tiểu thư, Hỉ Thước, di nương ở nhị nội môn trông ngóng mong chờ.
Đại tiểu thư đang vận chiếc áo khoác ngân hồ, có phối với da chồn bạch, đang cầm lò sưởi ấm tay làm bằng sứ Thanh Hoa.
Tới tới lui lui nhìn vài lần, lo lắng nói:“Như thế nào còn chưa tới? Mau kêu người đi ra ngoài nhìn xem.”
Hỉ Thước cười nói:“Đại tiểu thư đừng nóng vội, lão gia cùng nhị thiếu gia ở bên ngoài, hơn nữa là Tĩnh thiếu gia tự mình đi đón, như là trên đường có tuyết, đi chậm một chút thôi.”
Bên kia Tô Hinh Nhi chờ không kiên nhẫn, chà chà chân,“Lạnh ૮ɦếƭ mất, ta đi qua lão tổ mẫu nơi đó trước ngồi đợi.”
Nhị tiểu thư nói:“Tam muội muội vẫn là đợi chút đi. Ngũ muội muội rất nhanh sẽ trở lại .”
Lúc này đại a đầu bên người Vương phu nhân đến nói:“Đại tiểu thư, phu nhân nói bên ngoài rất lạnh, thỉnh ngài vào phòng cho ấm áp. Chờ ngũ tiểu thư trở về, người hầu sẽ tới báo tin trước. Khi đó rồi ra đón cũng vậy thôi.”
Đại tiểu thư nhấp mím môi, khuôn mặt vốn có chút mỉm cười lập tức lạnh như băng,“Không cần.”
Tô Mạt đi vắng mấy ngày nay, nàng quả thực là khó chịu muốn ૮ɦếƭ.
Lúc trước không cảm thấy, nay tình tỷ muội sâu đậm, thời điểm nàng rời đi, đại tiểu thư liền cảm giác được không quen xa nàng.
Cũng không có người tâm sự sẻ chia, ngay cả mẫu thân thân sinh đều tính kế.
Lão tổ mẫu tuy rằng đói tớt với nàng, nhưng ở trong lòng lão tổ mẫu, duy trì trật tự gia tộc Tô gia cùng mặt mũi, đó mới là thứ trọng yếu nhất hơn bất cứ thứ gì.
Hỉ Thước lại đuổi khéo mụ mụ,“Lại đi ngoài cửa lớn nhìn xem, hỏi nhị quản gia một chút.”
Mụ mụ lập tức đi, trên đường ***ng phải một mụ mụ khác đang tới, mụ mụ kia đã vui mừng chạy tới,“Hồi bẩm đại tiểu thư, di nương, ngũ tiểu thư đã trở lại. Xe ngựa đậu ngay tại bên ngoài. Chớp mắt sẽ vào tới cửa.”
Đại tiểu thư lập tức cười rộ lên, lôi kéo tay Hỉ Thước nói:“Ngũ nương, muội muội trở về, liền tốt hơn nhiều.”
Hỉ Thước gật gật đầu, bởi vì Tô Mạt, đại tiểu thư cùng nàng cũng thân cận hơn rất nhiều.
Có đôi khi đại tiểu thư muốn tìm người ta nói chuyện, ngược lại sẽ tìm đến nàng.
Điều này làm cho Hỉ Thước rất là vui mừng.
Rất nhanh vài mụ mụ khênh chiếc kiệu nhỏ tiến vào, đi theo bên cạnh Kim Kết là một nha đầu mi thanh mục tú, Tô Việt ở phía sau chỉ huy khuân vác hòm rương do Tô Mạt đem về, kêu người ta cẩn thận, đừng để làm hỏng.
Vào nhị môn, Tô Mạt hạ cỗ kiệu, nhảy qua ôm lấy đại tiểu thư,“Tỷ tỷ, ta rất nhớ tỷ a.”
Vào trong cổng, Tô Mạt hạ cỗ kiệu, khiêu đi lại ôm lấy đại tiểu thư, "Tỷ tỷ, ta rất nhớ ngươi a."
Đại tiểu thư hơi hơi trầm mặt xuống, sẳng giọng: "Ngươi tên nha đầu, có chỗ nào nào nhớ ta , lâu như vậy mới trở về."
Tô Mạt cười hắc hắc, ghé tới lỗ tai nàng khẽ nói: "Tỷ không biết, nếu về sớm trước hai tháng, ta sẽ ko dám gặp người khác."
Đại tiểu thư lật khuôn mặt nàng, trái nhìn phải nhìn, cũng hơn nửa năm không gặp, Tô Mạt cao lớn hơn không ít, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay cũng càng thêm kiều diễm động lòng người, trắng nõn nà, giống như là hương tuyết phấn.
Quả thực là. . . . . . ánh sáng rực rỡ bắn ra bốn phía!
"So trước kia xinh đẹp hơn nhiều rồi." Đại tiểu thư vui mừng nói.
Tô Mạt kéo tay đại tỷ tỷ, chào hỏi cùng Hỉ Thước, sau đó hướng phòng lão phu nhân đi tới.
Hỉ Thước hỏi: "Lão gia đâu?"
Tô Việt tiến vào, nói: "Lão gia cùng Quận Vương tiến cung, bệ hạ tuyên triệu."
Hỉ Thước lên tiếng, phái người đi bẩm với lão phu nhân cùng phu nhân.
Tô Mạt cùng đại tiểu thư đứng khoanh tay hành lang, không ngừng nói chuyện thân mật, thanh âm ngọt giòn dễ nghe, một đường đi tới thượng phòng ở hậu viện.
Hỉ Thước thấy bóng dáng các nàng xinh đẹp, vui mừng cười.
Nơi Lão phu nhân, không được gọi đến, nàng ta là không tư cách đi tới.
Liền kêu gọi nha đầu mụ mụ của mình quay trở về trong viện làm công việc thêu thùa may vá.
Nàng làm cho Tô Mạt cùng đại tiểu thư mỗi người một chiếc áo khoác, còn thiếu mỗi bước cuối cùng thêu hoa trên cổ áo thôi.
Tô Mạt cùng đại tiểu thư tiến vào trong viện của lão phu nhân, dập đầu trước.
Lão phu nhân vui mừng nói: "Nha đầu mau tới đây, để Lão Tổ Mẫu nhìn ngươi kĩ chút."
Tô Mạt cười tiến lên.
Mọi người vừa thấy, có người ghen tị có người tán thưởng, mới nửa năm không thấy, thoạt nhìn Tô Mạt lớn hơn rất nhiều, thân hình càng thêm phát triển.
Vẻ hào quang xinh đẹp như toát ra từ trong cốt cách.
Đợi một thời gian, chờ nàng lớn lên, không biết sẽ đẹp tuyệt diệu khuynh quốc khuynh thành thế nào đây?
Lão phu nhân ôm nàng vào trong ***, " Nha đầu bảo bối của ta, ngươi đã trở lại. Thân thể đều khỏe hẳn chưa?"
Tô Mạt đứng dậy, xoay một vòng, "Khỏe. Hoàn toàn khỏe lại rồi."
Vương phu nhân hừ một tiếng, "Ngươi từ đại môn đi vào?"
Ngày thường đại môn của Tô gia là không mở, mọi người trong nhà ra vào cũng đi cửa hông, hôm nay Quận Vương tới đây, mới mở đại môn.
Nhưng Quận Vương cùng lão gia tiến cung , vậy đại môn sẽ không nên để nha đầu như ngươi đi vào.
Tô Mạt nâng váy, nghiêng đầu nhìn Vương phu nhân, cười nói: "Ta mong muốn nhanh chút được nhìn thấy Lão Tổ Mẫu, cho nên liền đi tắt rồi."
Phải đi cửa hông, vòng đường xa, như vậy cũng không tiện.
Vương phu nhân bị nàng làm cho tức ૮ɦếƭ đi được, ngay cả mình ngày thường ra vào cửa cũng không được đi đại môn.
Tô Mạt không thèm nhìn nàng, cười với lão phu nhân: "Lão Tổ Mẫu, ta từ vườn hoa đem về cho ngài nhiều thứ tốt lắm nha."
Nàng ra lệnh một tiếng, người bên ngoài nối đuôi nhau mang vào, trong tay đều khiêng đồ.
Món thứ nhất là một chậu cành mai tạo dáng hình rồng, đẹp mà không tục, thanh mà không đạm.
Món thứ hai được bê tới là một chậu sứ men xanh chậu nước thủy tiên, nhất thời một cỗ hương khí xa xăm tràn ngập ra bao phủ.
Món thứ ba hai người khiêng mấy bồn lớn Mẫu Đơn, Ngụy Tử Diêu Hoàng, còn có một chậu Lục Mẫu Đan.
Mọi người liên tục kinh ngạc.
Nhìn nhìn, tổng cộng có hơn mười chậu.
Có dạng nặng, tỷ như Hồng Mai mùa đông, Thủy Tiên, Sơn Trà…, cũng có dạng chậu nhẹ, như mấy bồn quý báu Mẫu Đơn, Tố Tâm Lan kia.
Tô Mạt nói: "Lão Tổ Mẫu, hiện tại giường sưởi mùa đông tại Hoa Phố, đốt ngày càng thành thạo, muốn cho loài hoa nào nở thì loài hoa đó sẽ nở. Ngay cả Nội Vụ phủ trong cung đều thu mua."
Lão phu nhân vui mừng cười toe toét, ngắm nhìn nói: "Đem mấy chậu Mẫu Đơn quý báu này, đều đặt tại nơi đây, sau này đem đi tiến cung. Mấy chậu Tố Tâm Lan kia, cho mẫu thân các ngươi một chậu, thư phòng lão gia một chậu, Hồng Mai kia đại a đầu một chậu, Thủy Tiên các ngươi mỗi người các ngươi một chậu. . . . . ."
Lão phu nhân phân phát hết, Tô Hinh nhi bản thân cũng có một chậu Thủy Tiên, ngay cả chậu Sơn Trà Hoa cũng không có, liền không vừa ý rồi.
Thủy Tiên có cái gì tốt, ngày thường trong nhà cũng có.
Nàng nén khí: "Lão Tổ Mẫu, ta không cần. Đều cho người khác đi."
Lão phu nhân mi mắt vén lên, thản nhiên nói: "Đây không là vấn đề ngươi muốn hay không. Trong phòng phải bày hoa."
Bà lại cấp thêm cho Nhị Tiểu Thư một chậu trung đẳng Hoa Sơn Tra.
Mấy chậu hoa thuộc dạng thượng đẳng tạm để nơi đây, về sauđem đi tặng.
"Đám hoa này a, không chỉ là nhìn ngắm, cần chăm sóc. Loại khó chăm sóc tặng cho các ngươi chưng bày, các ngươi không để ý, hoặc là không để tâm đến nó, liền coi như lãng phí rồi."
Vương phu nhân liền nói vâng, lại nói: "Lão phu nhân, đem chậu Hồng Mai tặng tới Đông cung đi."
Lão phu nhân nói: "Để nói sau. Gom lại hết, cùng nhau đưa đại lễ đông chí. Ta cùng bọn nha đầu trò chuyện, các ngươi ai bận việc người đó đi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc