Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 203

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt lại cùng A Lí xác nhận một chút chương trình huấn luyện vào mùa đông tới của bọn họ.
Cuộc thí luyện hàn băng như ma quỷ kia, là nhất định phải đặc huấn .
Bởi vì kinh thành Đại Chu ở phương bắc, hơn nữa phương bắc của Mạc Vân quốc còn luôn khiêu khích Đại chu, về sau không thể thiếu được xung đột phát sinh.
Vài năm nay Tô Mạt cùng A Lí có nhiều dịp tiếp xúc trao đổi với nhay, hắn sớm đã thuộc lòng , hết thảy dựa theo kế hoạch, không có chút sai lầm nào xảy ra.
Tô Mạt lại nói cùng hắn chuyện nếu ống ngắm chuẩn từ xa được hoàn thành, có thể phối hợp với nỏ cung để sử dụng.
A Lí đương nhiên không có gì phản đối.
Dựa theo kế hoạch từ trước, A Lí lưu lại, A Tùng A Thành cùng Lăng Nhược trở về cùng nàng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Phủ Cẩn đã sớm tỉnh lại, tuy rằng say R*ợ*u, bởi vì Thủy Muội tự mình điều phối canh giã R*ợ*u rất tốt, cho nên hắn một chút cũng không đau đầu.
Từ Tam tự thân dẫn theo vài người dẫn theo vài chiếc xe chất đầy các loại rau dưa lương thực cả những loại rau phơi khô, bên dưới có đặt mấy thùng bảo bối của Tô Mạt, một đường vận chuyển theo hướng về kinh.
Nhóm người Tô Mạt ngồi trong xe ngựa để về hoa viên.
Trên đường Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn mang theo Thủy Muội ngồi chung một chiếc xe ngựa, đám người Lăng Nhược cưỡi ngựa.
Tô Mạt ngồi ở trong xe ngựa tĩnh tọa nhắm mắt, tu luyện nội lực, mấy tháng tăng cường hóa huấn luyện này, nàng cảm giác thân thể của chính mình càng ngày càng rắn chắc, ngay cả nội lực tiến triển cũng nhanh.
Mấu chốt nhất là, tựa hồ trong cơ thể còn có một cỗ khí khác, tuy rằng không biết là cái gì, nhưng là nàng khẳng định là do cái gì thông thiên bí quyết của Triệu tiên sinh gây ra.
Cá nhân nàng thấy thông thiên bí quyết chính là quyển bí tịch, nàng mỗi ngày đều phải đọc mấy lần trong lòng, giống như lần mò từng bước tu luyện nội công vậy.
Không nghĩ tới lại để cho nàng thành công rồi!
Hoàng Phủ Cẩn đang nhắm mắt dưỡng thần, cảm giác được nàng cao hứng phấn chấn, trợn mắt nhìn,“Có chuyện tốt gì ?”
Tô Mạt đưa tay cổ tay giơ ra, Hoàng Phủ Cẩn cầm, nàng vận công, cỗ khí kia trong cơ thể kia, hắn kinh ngạc nhìn nàng,“Hai luồng nội lực bất đồng?”
Tô Mạt cười mà không nói, Hoàng Phủ Cẩn tiếp tục thử thử, không đúng, có một cỗ khí nội lực giống hệt với hắn, còn có một cỗ khí lại không phải là nội lực, chỉ có thể cảm giác là cỗ khí.
“Có ích lợi gì sao?”
Hắn hỏi.
Tô Mạt lắc đầu,“Bây giờ còn chưa biết. Chờ ta nghiên cứu xong rồi nói cho ngươi biết.”
Nàng vận động thư giãn tay chân, chiếc tất trong chiếc giày da lộc bé xíu cũng như rung theo xe, có điểm khó chịu.
Nàng luôn không quen với loại tất cổ đại, tuy rằng đẹp, nhưng nếu huấn luyện như vậy, thì thật sự rất không tiện.
Lúc này xe ngựa khẽ vấp một cái, người bên cạnh là Thủy Muội đang thiêu thùa may vá lập tức lệch qua trên người Tô Mạt.
Tô Mạt vội đỡ lấy nàng,“A, tay ngươi thế nào lại lạnh như vậy?”
Thủy Muội nói:“Không sao, có vài người chính là khí lực yếu chút.”
Tô Mạt cười nói:“Ngươi cần mỗi ngày đi theo chúng ta rèn luyện thân thể, tự nhiên sẽ không lạnh.”
Nàng thấy trong khung thêu của Thủy Muội có nhiều ơi là nhiều sợi chỉ màu sắc, nhất thời hứng chí, nàng đi tới nơi này, bất quá chỉ học được mấy chiêu thêu thùa, bình thường đều là Hoàng Oanh làm cho nàng.
Nàng lấy đến những sợi dây chỉ đầy màu sắc, thuận tay tháo xuống hai cây ngân trâm Thủy Muội đang cắm trên đầu, thon dài, rất vừa vặn.
Thủy Muội kinh ngạc nhìn nàng, vội tìm cây trâm khác để vẫn tóc lên, trước mặt Tĩnh thiếu gia cứ như vậy tóc tai bù xù, còn ra thể thống gì nữa.
Thủy Muội vội đem mái tóc vấn lại xong xuôi, đã thấy Tô Mạt đem hơn mười loại sợi tơ vòng cùng một chỗ, thế nhưng dùng hai cây trâm giao qua giao lại, chỉ chốc lát liền làm ra một thứ giống như miếng vải.
Thủy Muội kinh ngạc ngó đầu qua xem,“Tiểu thư, đây là cái gì?”
Hoàng Phủ Cẩn đã quen rồi nên không thấy lạ.
Chỉ khẽ mỉm cười thả lỏng thân thể, tựa vào toa xe nghỉ ngơi.
Tô Mạt nói:“ Loại tất của chúng ta hiện tại, đẹp thì đẹp thật, chính là không vừa chân, luôn lắc lư lỏng lẻo. Chờ ta dạy ngươi cái này, ngươi có thể đan tất, đan áo lông ***, bao tay......”
Thủy Muội rất là cảm thấy hứng thú, lập tức liền quấn quít lấy Tô Mạt học.
Tô Mạt suy nghĩ, xốc màn xe lên ló mặt ra ngoài nói:“Lăng Nhược, giúp ta tìm bốn chiếc đũa trúc bình thường nhất, bổ chém chúng thành bốn chiếc, rồi mài trơn bóng lại.”
Dù sao trên đường phải đi mất một đoạn thời gian, tiêu khiển chút cũng không sao.
Lăng Nhược lập tức đi làm, tìm bốn chiếc đũa trúc, bổ một nhát thành 4, lại tìm đá mài kêu A Thành cùng A Tùng hỗ trợ mài.
Bọn họ hiệu suất không phải bình thường nhanh, bất quá là bằng thời gian Tô Mạt cùng Thủy Muội khoa tay múa chân, Lăng Nhược đã đem tới.
Thủy Muội kinh ngạc cười toe toét, cái này cũng quá nhanh đi.
Hơn nữa, mười sáu cây đều kích cỡ giống nhau, không có một chút khác biệt, giống y hết như từ một khuôn mẫu đúc ra.
Quả thực...... Là thần kỳ a!
Tô Mạt mỉm cười, bắt đầu đem cách đan đơn giản nhất dạy cho Thủy Muội, kiếp trước nàng từng nhìn thấy qua mẹ đan áo lông, đan tất len, chính mình cũng chưa động tay vào bao giờ.
Bất quá điều này cũng không thể làm khó nàng, nàng từ từ nhắm hai mắt lại, lược qua trong đầu hình thù của chiếc tất, sau đó tháo xuống chiếc trâm nhỏ đang cài trên tóc, vặn một đầu nắp ra, lại lấy ra một tờ giấy, bắt đầu vẽ.
Thủy Muội quả thực là bội phục nàng muốn ૮ɦếƭ ,“Tiểu thư, người giống như, giống như các bậc thần tiên trong miệng các lão gia ở thôn làng ta hay nói, nghĩ muốn cái gì, vươn tay ra là có thể lấy được!”
Tô Mạt cười khanh khách đứng lên,“Chỉ là chuẩn bị tốt mà thôi, ta có xem qua một quyển tiểu thuyết, bên trong còn nói có một người là thi độc lão nhân, cả người hắn là độc, móng tay hắn tùy tiện bắn ra, có thể phóng ra hơn mười dạng độc dược mà không có người biết kìa.”
Đó là Thạch Vạn Sân trong Phi hồ ngoại truyện.
Thủy Muội trừng lớn mắt,“Thật lợi hại như vậy sao?”
Tô Mạt gật đầu, nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn,“Tĩnh thiếu gia cũng có thể.”
Thủy Muội liền tin, ở trong mắt nàng, không có việc gì là Tĩnh thiếu gia không làm được.
Rất nhanh, Tô Mạt liền đem bí quyết đan tất dạy cho Thủy Muội, mà Thủy Muội học tập nữ hồng ( công việc nữ công gia chánh) rất có thiên phú, không giống Kim Kết, nửa ngày trời ngay cả cái thêu hoa cũng không học nổi.
Dọc theo đường đi, Thủy Muội một bên đan tất, một bên thỉnh giáo Tô Mạt, nàng chỉ huy các bước đan cho Thủy Muội, Thủy Muội rất có hứng thú học tập.
Hoàng Phủ Cẩn gõ vào vách tường xe, nói ra bên ngoài:“Thả chậm tốc độ.”
Lưu Hỏa lập tức ghìm ngựa, chậm lại tốc độ, chậm rì rì giống xe bò ngắm cảnh.
Có điều kiện tiện lợi, kỹ thuật đan của Thủy Muội cũng thuần thục lên rất nhiều, quả thực tựa như các bà dì trên xe buýt công cộng mà Tô Mạt kiếp trước đã nhìn thấy qua, các nàng ta quả thực là rất thần kỳ .
Hiện tại Thủy Muội đã không cần nhìn chằm chằm vào que đan, đã có thể không nhìn mà đan!
Hơn nữa tốc độ kia, quả thực là so với tốc độ nàng nhìn thấy của các người thành thục đan nhanh hơn gấp vài lần.
Tô Mạt cũng rất là bội phục, xem ra có người rất thích hợp với việc đan lát, quả thực là hiền thê lương mẫu ( mẹ hiền dâu thảo)trời sinh!
Đợi đi tới bên ngoài vườn hoa thì trời cũng tối, mấy viên dạ minh châu trong toa xe phát ra ánh sáng đẹp mắt, rất nhu hòa sáng ngời, lại không chói mắt.
Thủy Muội đem một cái tất mình đã đan xong đưa cho Tô Mạt xem, vui mừng nói:“Tiểu thư, ngài xem!”
Tô Mạt vốn đang tựa vào xe ngủ gật, nghe nói lập tức mở mắt ra, đoạt lấy đến lật qua lật lại xem, thật đúng là thành công rồi, mũi kim đều chặt, lực đàn hồi tốt mười phần.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc