Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 202

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Về phần kính mắt và các loại thủy tinh khác, quan trọng nhất là kính viễn vọng và ống kính ngắm từ xa, nàng để cho bên công xưởng nhà tập trung tinh thần nhắm vào sản phẩm này.
Ban đêm trước khi đi một ngày, A Lí đặc cách cho Tô Mạt ở cùng các đội viên trong tổ hai tiếng, để cho bọn họ nói lời tạm biệt.
Trần Đại Hổ giơ cao chén lớn,“Tiểu Mạt Lị, ta kính ngươi một chén, giống như kiểu người như ngươi vậy , lão tử ta bội phục sát đất!”
Có thể cùng với nam nhân cùng nhau huấn luyện, gian nan như vậy cũng không bỏ cuộc.
Tuy rằng nàng lợi hại, nhưng lại không kiêu ngạo, lại giống như tiểu muội của bọn họ vậy.
Cãi nhau ầm ĩ, hoặc là giở trò lưu manh, làm nũng với bọn họ, cũng không có cái vẻ lãnh ngạo và dũng mãnh như kiểu nữ cường nhân.
Hắn thích muội tử như vậy.
Bọn họ đem nàng trở thành muội muội, mà không phải là cái gì tiểu thư Tô gia.
Lâm Tĩnh Giang cũng giơ chén lớn lên, khuôn mặt vốn trắng nõn anh tuấn nay bị phơi nắng đen, một khi uống R*ợ*u, mặt lại đỏ bừng.
“Tiểu Mạt Lị, ta cũng kính ngươi một chén, ân cứu mạng của ngươi, ca ca khắc ghi trong lòng.”
Hắn vừa nói như vậy, đám người trong tổ đều giơ chén lên.
Tô Mạt vò đầu cười cười, tuy rằng R*ợ*u này...... Nhưng là......
Tư thế này của bọn họ như muốn từng người từng người kính sao?
Đang lúc khó xử muốn giở trò lừa đảo ra, có người giành lấy cái chén trong tay nàng, âm thanh trong trẻo lạnh lùng từ trên đầu truyền xuống,“Ta thay nàng uống.”
Nguyên bản đám người Trần Đại Hổ muốn Tô Mạt uống một chén là được rồi, nay thấy Hoàng Phủ Cẩn ra mặt, bọn họ cầu không được, hô hào đều xông lên.
Trần Đại Hổ cười ha ha:“Tĩnh thiếu gia, huynh đệ chúng ta không cùng nhau uống, muốn uống thì từng người uống một!”
Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi nhíu đuôi lông mày xinh đẹp, thản nhiên nói:“Phụng bồi đến cùng.”
Đám người Trần Đại Hổ vừa nghe, trực tiếp đập nồi niêu, từ lúc Hoàng Phủ Cẩn cùng bọn họ tham gia huyến luyện, tất cả sự nổi bật đều bị hắn ςướק sạch .
Kẻ vốn xếp thứ nhất cũng đứng thứ 2 rồi.
Kẻ vốn là bạn gần gũi với Tô Mạt cũng bị hắn ςướק mất.
Tuy rằng Hoàng Phủ Cẩn không cười nói tùy tiện, một ngày khó nói được hai câu, nhưng là mỗi lần nói ra câu nào thì hại người câu ấy.
Đây chính là thời cơ tốt để trả thù a!
Trần Đại Hổ nháy mắt ra hiệu, người trong tổ đều bưng chén đứng lên, lại có người có quan hệ tốt hoặc cùng nhau đánh đối kháng qua, hoặc là những người ở tổ khác đã từng giành qua vị trí thứ nhất bị Hoàng Phủ Cẩn giành mất vị trí......
Những người bội phục hắn ......
Dù sao cũng lấy đủ loại lí do.
Tô Mạt nhìn bọn họ cứ từng chén từng chén chuốc say Hoàng Phủ Cẩn, hắn cố tình không tránh, một chút dáng vẻ kiêu ngạo cũng không có, thật giống như chính mình cũng là một thành viên trong tổ vậy.
Liền như vậy cạn hết từng chén.
Nàng buồn bực nhìn bụng hắn, hắn không đầy bụng sao?
Không biết hiện tại nội lực của hắn khôi phục hay chưa, nếu có nội lực còn có thể ép ra bên ngoài.
Nhưng nhìn hắn chính là bộ dạng thực sự uống.
Nàng lặng lẽ kéo kéo vạt áo hắn,“Được không a.”
Hắn bởi vì uống hơi nhiều R*ợ*u, hai má hồng hào ****, sóng mắt sáng ngời lấp lánh, quả thực lấy vẻ diễm lệ của nữ nhân ra so sánh còn đẹp hơn bội phần.
Đám nam nhân cụng ly với hắn lại không ý thức được điều đó, chỉ lo điên cuồng uống.
Tô Mạt vội nói:“Đủ rồi, các ngươi không cần quá đáng a!”
Trần Đại Hổ cúi đầu hướng nàng cười hắc hắc,“Vậy đã đau lòng rồi à !”
Sau đó tiếp tục uống, đại đa số mọi người đều không đem lời Tô Mạt để trong đầu, Tô Mạt tức giận, nhảy lên bàn, hét lớn một tiếng,“Đã đến giờ! Đều đi ngủ đi!”
Mọi người cười hắc hắc,“Chuông đồng chưa vang lên, lời ngươi nói không tính.”
Hắc!
Tô Mạt không dám tin, đều do ngày đó lúc ban đầu thời điểm tuyển người nàng không tới, thời điểm đó nên cẩn thận dạy dỗ bọn họ, làm cho bọn họ nể sợ nàng từ lúc đó mới được.
Nàng hiện tại mới đến, bọn họ đều đã rèn luyện hai năm , không sợ nàng .
Nhưng bọn họ lại cực sợ A Lí .
Thường ngày lấy uy trấn áp bọn họ.
Nàng xoay người nhảy xuống bàn, lặng lẽ chuồn đi bên cạnh tìm A Lí, nháy mắt ra hiệu với hắn.
A Lí lập tức rung chuông.
Có người lớn tiếng kháng nghị,“Huấn luyện, thời còn chưa hết!”
A Lí khoanh tay đi đến trước, nghiêm mặt, hừ nói:“Lời nói của ta chính là thời gian, lập tức ngya bây giờ, cút trở về tắm rửa đi ngủ cho ta!”
Mọi người hoảng hốt chạy, lưu lại một đống hỗn độn.
Tô Mạt việc sai Thủy Muội đi hầm canh giã R*ợ*u đưa tới cho bọn họ uống.
Thủy Muội lập tức bưng ra cái hũ sành,“Tiểu thư, ta sớm dự bị .”
Tô Mạt cười, vội đưa cho Hoàng Phủ Cẩn uống, ánh mắt hắn sáng ngời giống như đã dùng nước rửa qua, bởi vì uống R*ợ*u, mất đi vẻ lạnh lùng cao ngạo, cả người có một loại yêu mị kinh diễm, lại mang theo nụ cười ngô nghê như trẻ con.
“Mạt nhi......”
Hắn ôm lấy nàng, tựa đầu trên vai nàng.
Hắn ôm lấy nàng, tựa đầu trên vai nàng.
Tô Mạt khụ khụ hai tiếng, nơi chỗ đông người, phải chú ý hình tượng, nàng cầm chén kề sát miệng hắn,“Đến, uống đi. Cũng không hiểu sao cứ cố gắng gượng, cứ nhất quyết uống cùng bọn họ, chẳng lẽ ta không có biện pháp trị bọn họ sao?”
Hoàng Phủ Cẩn ôm chặt nàng, nhẹ giọng cười nói:“Ta cao hứng. Về sau Mạt nhi sẽ có càng ngày càng nhiều người quan tâm bảo hộ. Mạt nhi của ta được người khác hoan nghênh yêu quý, ta cũng vui mừng......”
Tô Mạt nghe hắn R*ợ*u vào lời ra bắt đầu nói dong dài, lại đều là những lời quan tâm nàng, trong tim cảm thấy ngọt ngào như mật, nâng tay đỡ lấy chiếc cằm thon nhọn, đem canh giã R*ợ*u đút vô miệng hắn.
“Khụ khụ......”
Đút một cách vội vàng, Hoàng Phủ Cẩn lại vội vàng muốnnói chuyện, bị sặc.
Tô Mạt vội vỗ vỗ phía sau lưng cho hắn.
Đám người Hồ đại phu nhìn thấy không nhịn được cười.
Thiếu gia thật có phúc khí, ông trời bù đắp cho hắn!
Hắn càng ngày càng xác định, Tiểu Mạt Lị chính là người đi suốt cuộc đời với thiếu gia.
Nàng là người cứu vớt cuộc đời hắn, là người bảo vệ hắn, là tri kỷ của hắn, là người hắn yêu nhất.
Hắn và phu nhân nhìn nhau cười, dắt tay nhau trở về phòng.
Hồ Tú Hồng thấy cha mẹ đi rồi, Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn ở đây chàng chàng thiếp thiếp, liền dậm chân một cái,“Tiểu Mạt Lị, đừng buồn nôn như vậy, mau đưa hắn trở về phòng đi.”
Nàng hướng Lưu Hỏa vẫy tay,“Này, ngươi như thế nào lại lười như vậy. Ngươi không phải là người hầu bên cạnh Tĩnh thiếu gia sao, nhanh đến dìu hắn phù trở về phòng a.”
Thật là, Tô Mạt đến đây, hai nàng còn chưa kịp tâm sự gì nữa kìa.
Tô Mạt luôn tham gia huấn luyện, thật khó khăn lắm mới không huấn luyện nữa, lại phải rời đi.
Nàng muốn hồi kinh theo, kết quả Tô Mạt cùng phụ thân cũng không đồng ý, nhất quyết để nàng lưu lại ở nơi này.
Thật là, nàng rất muốn cùng đi với Tô Mạt hồi kinh, rất muốn ...... Bọn họ luôn không biết nàng, khi dễ nàng!
Lưu Hỏa hừ nói:“Tiểu y bà, ngươi sao quản nhiều như vậy.”
Hồ Tú Hồng quay đầu đi tim cái chổi, dọa sợ Lưu Hỏa tới mức chạy nhanh nói:“Hảo nam không cùng nữ đấu, đừng cứ động cái là đánh đấm, thật sự là sợ ngươi rồi đó.”
Tô Mạt kêu Lưu Hỏa cùng Lưu Vân đưa Hoàng Phủ Cẩn trở về phòng nghỉ ngơi, nàng còn muốn cùng A Lí nói mấy câu, hai người ngồi ở đường hành lang.
Ngày thường bọn họ cũng tham gia chương trình học huấn luyện phương diện điều tra trinh sát, nhưng là Tô Mạt vẫn muốn có lớp chuyên môn dạy trinh sát, sẽ càng thêm chuyên nghiệp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc