Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 201

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng muốn để hắn không có tiếc nuối, đợi tới lúc hắn và nàng cùng già đi theo năm tháng.
Trước khi hắn giã từ cuộc đời này, thời điểm hồi tưởng lại một đời đã qua, không hề có một chút tiếc nuối nào.
Sẽ không có những năm tháng chỉ có cùng của nàng bình thản qua ngày, nhưng lại không có những gánh vác trách nhiệm mà hắn nên có.
Đi qua địa ngục mới biết khát vọng tới thiên đường.
Trải qua sự bạc tình phụ nghĩa, mới biết khát vọng sự ôn nhu, quý trọng sự ấm áp.
Trải qua sư phồn hoa mong manh như khói, mới biết được, chân lý đời thường.
Nàng không muốn hắn có nửa điểm tiếc nuối.
Nguyện ý phấn cùng với hắn đấu trong cả cuộc đời này.
Tiếp những ngày sau đó, Từ Tam mang đội tàu đi truy tìm thủy quỷ thảo, đồng thời A Lí y như cũ dẫn dắt nhóm đội viên huấn luyện.
Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn vẫn tham gia huấn luyện.
Các đội viên cũng càng ngày càng ít đi.
Sau một trận song phương hai đội Hồng Lam đối kháng diễn đấu xong, nhóm đội viên vượt qua các loại mưu kế giảo quyệt, trải nghiệm qua các loại biểu hiện giả dối phản bội, tiểu đội trưởng tử vong, đội viên trọng thương …vân vân tầng tầng lớp lớp nguy hiểm, lại có hơn phân nửa người bị đào thải.
Có người có thể trải qua được sự Tra t** thân thể, lại không có thể chịu được sự suy sụp tinh thần.
Nhìn thấy những đồng đội sớm chiều ở chung bị thương hoặc là tử vong, có nhiều người không có cách nào giữu vững được lý trí, làm không được quân lệnh đứng thứ nhất, nhiệm vụ đứng thứ nhất.
Như vậy, bọn họ sẽ bị đào thải.
Quá trình trải qua đều là tàn khốc.
Vốn có hai trăm người tham gia, nay chỉ còn không đầy một trăm không người.
Tô Mạt nói thực bình thản,“Điều ta muốn là một Mị Ảnh tuân thủ mệnh lệnh, lấy việc hoàn thành mệnh lệnh là mục tiêu duy nhất. Mặc kệ tình huống gì, phải hoàn thành nhiệm vụ. Đồng đội của ngươi sẽ ૮ɦếƭ, tiểu đội trưởng của ngươi sẽ ૮ɦếƭ, ngươi cũng có khả năng sẽ ૮ɦếƭ. Mấu chốt là ngươi có sợ hay không. Ngươi có phải là thứ yếu ớt nhút nhát hay không. Dưới tình trạng người chỉ huy của ngươi đã không còn nữa, ngươi có không chống đỡ nổi không, bằng dựa vào ý chí nghị lực của chính mình, để hoàn thành nhiệm vụ gian nan. Nếu như các ngươi không có cái loại này ý chí này, lúc ở trong đội, rồi một ngày sẽ bị ý chí không đủ kiên cường của chính mình hại ૮ɦếƭ, hoặc là hại ૮ɦếƭ đồng đội của mình, hoặc là nhiệm vụ thất bại...... Thậm chí toàn quân bị diệt.”
“Các ngươi không phải người thường, không chỉ có thiệt một mạng sống, còn có sự kiến giải của người sau này. Các ngươi muốn đem chính mình trở thành người cuối cùng, hãy đem ra phần dũng cảm gan dạ nhất !”
“Các ngươi có thể làm được điều mà bọn họ không làm được. Điều mà các ngươi cần hoàn thành, chính là mục tiêu nhiệm vụ bọn mà bọn hắn nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Nếu muốn đừng trách nhiệm vụ trọng đại, đừng trách địch nhân tàn nhẫn, trước phải đối bản thân ngoan độc!”
“Đem tất cả những tiềm lực ngươi sở hữu ra, lưu lại chúng nó cũng sẽ không làm cho cuộc đời ngươi đặc sắc hơn !”
“Tới mùa đông, các ngươi sẽ có hàn băng thí luyện, thỉnh các vị chuẩn bị sẵn sàng. Thời điểm đó, nếu kiên trì không nổi, cũng sẽ bị đào thải.”
“Trước khi chính thức xuất kích, các ngươi bất luận kẻ nào cũng không có xác định vững chắc sẽ được lưu lại. Mà được lưu lại, liền tuyệt đối là tinh anh trong tinh anh, không ai có thể động đến các ngươi!”
Một trăm người còn lại đã trải qua thêm hơn phân nửa tháng huấn luyện ma quỷ tiếp theo, có mười người thể năng không hợp rút lui, còn có người bị thương rút lui, cũng có người rốt cục chịu không được nữa xin rút lui.
Tuy rằng thực đáng tiếc, nhưng nếu không thích hợp sẽ phải rời khỏi.
Nếu không chính là hại người hại mình.
Gió thu cuối mùa, đã bắt đầu lạnh lẽo, người thường đều đã mặc vào áo hai lớp thậm chí người già đều đã mặc vào áo bông.
Bọn họ lại chỉ mặc có một chiếc áo giữa cơn mưa gió lạnh buốt huấn luyện, trong làn nước lạnh đóng băng bơi lội với tốc độ cao nhất, bơi qua sông hồ......
Chính bọn họ cũng không cảm thấy gì, nhưng so với đám người lúc đầu cùng tham gia rồi bị loại.
Mọi người nhận thấy được, bọn họ đã thật sự thay đổi.
Giống như bầy chim ưng dũng mãnh, ánh mắt sắc bén, giống như loài báo săn, thân thủ mạnh mẽ, vô thanh vô ảnh.
Nhóm của bọn họ có thể trong một thời gian ngắn nhất, đem hơn ba trăm đội viên ở nhóm hạng hai bắt làm tù binh.
Thời điểm bọn họ hợp lực, A Lí cùng Lưu Vân, cho dù võ công trác tuyệt, nhưng cũng phải ứng phó rất mất sức, thời gian lâu dần sẽ bị bọn họ làm hao mòn sức lực kéo đổ.
Bọn họ gần như là ma quỷ!
Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn ở nơi này vào ngày cuối cùng của đợt huấn luyện, ăn xong bữa cơm này, bọn họ sẽ tạm thời rời đi, để lại A Lí giám sát bọn họ thí luyện mùa đông giá rét.
Bọn họ phải đi, mọi người đều luyến tiếc.
Nhất là Trần Đại Hổ, Từ Tử Hàng cùng Lâm Tĩnh Giang vài người bọn họ.
Lâm Tĩnh Giang sau khi được Tô Mạt cứu, quả thực là rất tôn thờ nàng, hận không thể lập cho nàng bài vị trường sinh để thờ cúng.
Đồng thời Tô Mạt phát hiện hắn cùng Từ Tử Hàng hai người bọn họ có vẻ là người có đầu óc, thích hợp với loại công tác điều tra, cho nên lại thu hút vài người có vẻ am hiểu về việc điều tra, phá lệ hợp thành một tổ trinh sát, để cho bọn họ đi theo A Lí để huấn luyện.
Cường độ có thể hơi giảm thấp xuống chút.
Nếu không có đội trinh sát, như vậy Lâm Tĩnh giang sẽ phải rời khỏi .
Cho nên hắn rất kích động, Từ Tử Hàng đảm nhiệm chức đội trưởng, hắn là phó đội trưởng.
Vì là bữa cơm cuối cùng, bọn họ một chút cũng không khách khí, lập tức giải tán đi ςướק cơm.
Tô Mạt còn tạm được, trong miệng đang cắn một cái, trên hai tay mỗi tay đều cầm một cái, chỉ là đêm nay đồ ăn đựng trong đĩa lớn, mọi người cùng nhau ăn.
Hoàng Phủ Cẩn lần đầu tiên theo bọn họ cùng nhau ăn cơm, cũng không quen, hơi có chút ngẩn người ra, đã sạch bách.
Tuy rằng lúc trước hắn mỗi ngày đều nhìn thấy tình huống này, nhưng chuyện xảy ra ngay trước mắt, cũng rất sốc!
Vẫn là Tô Mạt quỷ quái lanh lợi, đoạt cho hắn ba cái bánh bao.
Tới bữa thứ hai hắn đã có thể lợi hại vô cùng, chẳng những chính mình ςướק được đồ ăn, ngược lại còn ςướק cả phần cho Tô Mạt, đồ ăn ăn không hết còn có thể mua chuộc các đội viên khác.
Bữa cơm cuối cùng này, hắn như cũ ςướק đủ bánh bao, nhưng phát hiện những người đó ăn ngấu ăn nghiến còn hơn cả hổ đói cắn nuốt con mồi.
Mà mọi người trước nay vẫn cùng nhau ăn, hắn cũng không thể làm ra yêu cầu đặc biệt, yêu cầu tách ra.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Tô Mạt còn có thể ςướק được một chút, nhìn bộ dạng nhã nhặn của hắn, trong lòng âm thầm nảy sinh ý ác độc, đều đã trải qua huấn luyện dã man như vậy rồi, thế nhưng còn không có đem cái sự thanh cao trong xương tủy kia xóa sạch đi, xem ra mùa đông tới còn phải để hắn đến tiếp!
Nàng ngẩng đầu giơ tay ra chỉ,“A, các ngươi nhìn xem ai đến kìa?”
Mọi người vội quay đầu nhìn, Tô Mạt lập tức đoạt lấy đồ ăn trên bàn lùa hết vào trong bát mình, Hoàng Phủ Cẩn từ lúc nghe thấy nàng nói “a” là đã biết có ý tứ gì, động tác cũng mau, nàng đổ một đĩa, hắn cũng đổ được hai đĩa.
Sau đó hai người đều tự bưng đồ ăn chính mình ςướק được đi ăn.
Khiến mấy người kia nhìn bất lực kêu hét lên “đồ hai vợ chồng giảo hoạt”!
Tô Mạt mỉm cười nói:“Ai kêu các ngươi luôn học không ngoan. Hắc hắc, ςướק cơm cũng là nhiệm vụ a.”
Bị nàng giáo huấn như vậy, nhóm đội viên càng ngày càng vững chắc.
Cho dù có người ta nói con chuột ở dưới lòng bàn chắn, hắn cũng vững như thái sơn, nên ăn thì cứ ăn nên uống thì cứ uống, tuyệt không mắc mưu.
Kế điệu hổ ly sơn đối với bọn họ là đáng hận nhất.
Nhưng loại kế sách náy cũng là kẻ địch thường dùng .
Trong tháng chín Tô Mạt cùng với Hoàng Phủ Cẩn phải quay lại hoa viên, để A Lí lưu lại tiếp tục tiến hành đặc huấn cho bọn họ, Hồ đại phu và vài người lưu lại để tiện chăm sóc bọn họ.
Năm sau, bọn họ sẽ chính thức đi chấp hành nhiệm vụ.
Tô Mạt lại dẫn theo vài người thiếu niên nam nữ từ trong thôn trang chuẩn bị để bọn họ tới Hương lâu hỗ trợ.
Nàng cũng đem theo rất nhiều những dụng cụ thủy tinh của nhà máy đều để trong thùng gỗ lớn bọc bên ngoài, còn có cả một số những đồ đạc bí mật cũng đem chuyển về hoa viên rồi mới chuyển tới Hương Lâu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc