Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 200

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hắn bất chấp nổi lên để thở, mạnh mẽ vọt đi qua, lấy tay chộp lấy đám bèo xé rách chúng ra, đem thân thể gầy nhỏ của Tô Mạt một chút một kéo lên.
Hai tròng mắt nàng nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, tựa hồ không có hơi thở .
Hắn chỉ để ý đem chút hơi sức cuối cùng trong buồng phổi của mình chèn đi ra trên dòng nước xao động, dán tại môi nàng vượt qua sông.
Tô Mạt hô hấp thấy một tia không khí trong lành, mãnh liệt mở to mắt, hắn lại bị đám bèo quấn đi xuống.
Tô Mạt mạnh mẽ bơi đứng, nổi lên trên mặt nước, hô to,“Nhanh đi làm một con heo tới!”
Sau đó lại lặn xuống truyền hơi cho Hoàng Phủ Cẩn.
Cứ lặp lại như vậy.
Bên kia đám người đến cứu người lập tức phục hồi tinh thần lại, Hồ đại phu vội la lên:“Khẳng định là thủy quỷ thảo trong truyền thuyết, lập tức, đi bắt một con heo đến.”
Rất nhanh một con heo đại phì được người ta đem lại đây, lại được nhóm đội viên giẫm nước nâng con heo đó tiến vào, bọn họ trải qua đặc thù huấn luyện, phối hợp đắc lực.
Động tác đều nhịp, lực đạo thích đáng.
Cơ hồ so với người biết võ công ở trong nước còn nhanh nhẹn hơn nhiều.
Rất nhanh dùng heo đem Hoàng Phủ Cẩn đổi đi ra, nhìn đám bèo kia điên cuồng mà cắn nuốt thân thể của con heo, con heo kia mãnh liệt giãy dụa.
Mọi người trong lòng có ưu tư.
Tô Mạt nổi lên mặt nước, phân phó nói:“Lập tức đi tìm lưới đánh cá, dùng gậy gộc rắn chắc chống đỡ.”
Nàng khoa tay múa chân một chút, nói cho vài người A Lí cùng Trần Đại Hổ, bọn họ lập tức đi truyền lệnh chuẩn bị.
Nay đã trải qua đặc thù huấn luyện, tốc độ cùng lực lượng của bọn họ liền biểu hiện rõ rệt.
Rất nhanh liền chuẩn bị đến.
Con heo kia còn chưa có ૮ɦếƭ.
Tô Mạt điều khiển mười đội viên phân làm hai bên, dùng lưới đánh cá bao lại khối thủy quỷ thảo kia, bởi vì có gậy gộc thật dài chống vững, cho nên cho dù bị quấn chặt lấy cũng chỉ cần chém đứt đoạn là được.
Thủy quỷ thảo sợ mặt trời, nhưng ở trong nước cũng rất dễ dàng sống sót, chặt đứt thành đoạn nhỏ nhanh chóng thu nhặt đi, nếu không chúng nó qua mấy ngày thời gian, có thể sinh sôi thành một mảng.
Cũng may nơi này chỉ có một gốc cây, nếu có một vùng, vậy là ૮ɦếƭ chắc rồi.
Tô Mạt phân phó bọn họ một chút đem gốc thảo suy yếu kia, cả đám nhánh bị chặt đứt đều phải nhặt lên, đem lên bờ phơi nắng.
Còn lại cái gốc cây cũng cần nhổ tận gốc.
Đợi sau khi đem gốc thủy quỷ thảo kia lên bờ, mọi người nhìn ngắm, rễ của thủy thảo kia thật ra rất giống cái sừng động vật, cắm thật sâu chui vào trong nước bùn, mặt trên toàn bộ là những tảo biển mảnh khảnh bám trên nó lộn xộn.
Tô Mạt nói với Lăng Nhược:“Đi kêu Từ Tam lấy một cái lu nước thật lớn tới đây. Đem nó nuôi dưỡng ở trong phòng tối.”
Hồ Tú Hồng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, vội hỏi:“Còn không mau phơi nắng cho nó ૮ɦếƭ luôn đi. Còn nuôi nó làm gì?”
Thủy Muội thấy Tô Mạt bình an không có việc gì, khuôn mặt cắt không ra giọt máu nào kia mới từ từ bình phục lại.
Tô Mạt nói:“Nuôi nó, tự nhiên có chỗ hữu dụng, còn phải nuôi phát triển thành mười mấy cái lu kìa.”
Từ Tử Hàng bật thốt,“Nếu dùng để thủy chiến, đây chính là thứ tốt a.”
Lưu Hỏa xì một cái nói:“Vậy ngươi cũng phải thoát được ra mới được a. Nếu bị nó cuốn lấy, vậy không phải là đồng quy vu tận sao?”
Tô Mạt nhìn thoáng qua cái gốc thủy thảo thần bí kia, cười cười,“Khẳng định có biện pháp. Sai người ngày ngày ở trong sông tìm kiếm, phải đem bọn chúng ở gần bờ diệt trừ sạch sẽ. Bảo đảm một thuỷ vực sạch sẽ vô hại.”
Đám người Từ Tam dẫn đầu nhóm người bị đào thải lái thuyền đi làm, dựa theo phương pháp của Tô Mạt, đem chúng nó đều đào ra, nuôi ở trong lu nước.
Tô Mạt vội vàng hỏi tới Lâm Tĩnh Giang đã được cứu hay chưa.
Hồ đại phu nói:“Dùng biện pháp hô hấp nhân tạo ngươi dạy ta, không có việc gì .”
Phương pháp hô hấp nhân tạo là do lúc Tô Mạt đi theo Hồ đại phu học nghệ thuận miệng nói, Hồ đại phu cảm thấy thú vị, đồng thời còn từ trong sách cổ tìm được bằng chứng.
Vì thế hô hấp nhân tạo cùng ngoại lực ép lên ***g *** hỗ trợ cho trái tim đập trở lại, liền trở thành bí pháp hắn cứu người.
A Lí cho phép mọi người nghỉ ngơi, sau đó chờ ăn cơm.
Ánh mắt của hắn vừa trừng lên một cái, mọi người lập tức đi sạch, chỉ còn lại Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn.
Hắn đến bây giờ đầu ngón tay còn đang phát run, không dám tưởng tượng, nếu nàng không còn thở nữa......
Hắn nhìn nàng u ám, ánh mắt kia cơ hồ giống như mãnh thú muốn cắn nuốt người.
Tô Mạt vội vã bày ra vẻ mặt tươi cười,“Cẩn ca ca, ngươi không cần lo lắng cho ta. Kỹ thuật bơi lội của ta tốt lắm. Hơn nữa chúng ta không phải đang phải huấn luyện nín thở sao? Có chút xíu thời gian thế này làm sao có thể nghẹt thở ૮ɦếƭ ta được chứ.”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng một cách âm trầm,“Ta muốn mang nàng rời khỏi nơi này, để cho bọn họ tự mình huấn luyện.”
Tô Mạt chu miệng lên, ý không vui nói:“Không được. Hiện tại huấn luyện ngươi đã sợ nguy hiểm, vậy về sau nếu có xảy ra chuyện gì. Ngươi thoát ra không kịp, chẳng lẽ cũng luôn phải lo lắng cho ta sao? Mọi chuyện phát sinh trước mắt, mặc kệ chuyện gì ngươi đều có thể nhìn thấy, có thể nắm trong tay, giải quyết ngay được. Như vậy về sau thì sao?”
Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi nhíu mi, hơi suy tư một chút:“Nàng phải đáp ứng ta một điều kiện, nếu không mặc kệ nàng nói cái gì, đều không được.”
Tô Mạt vừa nghe thấy liền biết là có thể thương lượng, cười nói:“Ngươi nói, một ngàn điều hay một vạn điều ta đều đáp ứng.”
Hoàng Phủ Cẩn lại nói:“Ta chưa nghĩ ra, sau này sẽ nói cho nàng.”
Hoàng Phủ Cẩn chỉ biết mặc kệ mình nói cái gì, chỉ cần nàng đã nhận định, hắn vốn không có biện pháp thay đổi.
Nhưng hắn, thật sự sẽ bị nàng hù ૮ɦếƭ.
Cho nên không bằng đòi một điều kiện, làm khó nàng.
Tô Mạt cười hì hì, nhảy lên lưng hắn,“Huấn luyện bắt đầu rồi, xem xem dưới tình huống như vậy, ngươi còn có khí lực không!”
Hoàng Phủ Cẩn cười khổ, nâng nàng lên, lúc nhìn thấy nàng bị thủy quỷ cuốn lấy trong nháy mắt, trái tim của hắn cơ hồ như ngừng đập.
Chỉ có lúc hắn tự tay đem nàng đưa lên khỏi mặt nước, mới cảm giác được máu huyết trong người đang chậm rãi lưu động, trái tim từng chút một khởi đập lại.
Hiện tại, hắn mới thật sự, cảm giác mình như sống lại.
Hai chân mềm nhũn của hắn mới dần dần khôi phục khí lực, vững vàng cõng nàng đi từng bước một về phía trước.
“Mạt nhi, nàng vì cứu hắn mà xảu ra tình huống như vậy, nàng có từng nghĩ tới ta không? Nghĩ tới ta sẽ ra sao?”
Thanh âm của hắn trầm thấp, mang theo hơi thở nồng đậm ẩm ướt.
Tô Mạt ôm lấy gáy hắn, đem làn môi dán tại trên cổ hắn, cảm giác được nhiệt độ cơ thể hắn, cười ôn nhu nói:“Cẩn ca ca, ta cam đoan với ngươi, ta sẽ không ngốc như vậy. Ta tính toán qua, quân cứu viện khẳng định tới kịp. Mà nếu thật ta trì hoãn, hắn thật sự sẽ ૮ɦếƭ. Ngươi không thấy, mặt hắn đều trắng bệch sao.”
Hoàng Phủ Cẩn dừng lại cước bộ, ánh tịch dương chiếu ở trên người bọn họ, hắn hơi hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng mà nói:“Mạt nhi, nàng nhớ kỹ, mặc kệ trước kia ta có khát vọng gì, có ân oán gì. Từ khi có nàng, nàng chính là quan trọng nhất với ta. Nếu nàng có cái gì sơ xuất, ta nói cho nàng biết......”
“Đừng nói nữa!”
Tô Mạt che cái miệng của hắn,“Cẩn ca ca, ngươi đừng nói nữa. Ta cam đoan qua. Ta sẽ không để mình xảy ra chuyện đâu.”
Hắn chịu vì nàng buông tha những cái kia, vậy nàng liền nhất định phải vì hắn hoàn thành những thứ đó.
Mọi người đều có sự kiên trì, đều phải có trả giá.
Nếu bảo nàng hiện tại liền cùng hắn rời khỏi nơi này, đi tiêu dao trên giang Hồ, hoặc là tìm một chỗ thôn trang, nam trồng trọt nữ dệt vải, cũng không có cái gì không tốt.
Nhưng nàng luôn cảm thấy, như vậy không hoàn mỹ.
Nàng muốn để hắn không có tiếc nuối, đợi tới lúc hắn và nàng cùng già đi theo năm tháng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc