Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 199

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt lập tức cười đến cực kì lấy lòng,“Xứng, xứng đôi. Chỉ là lúc tập vật lộn, còn thỉnh nương tay nhiều cho.”
Nàng nhưng tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình .
Khóe môi Hoàng Phủ Cẩn ẩn chứa một tia cười nhợt nhạt, khiêu khích liếc nàng một cái.
Tô Mạt hừ một tiếng, lúc này tiếng chuông đồng trong viện vang lên.
Tập hợp !
Tô Mạt soải một bước dài tiến lên, Hoàng Phủ Cẩn lập tức đi theo bên người nàng cũng chạy tới.
Hoàng Phủ Cẩn gia nhập, cũng không có làm thay đổi trạng thái của Tô Mạtở trong nhóm, bọn họ hiện nay chính là một đám đá viên, thật sự cứng rắn, trong lúc huấn luyện mới mặc kệ ngươi là đại gia hay nhị gia, cường đại hơn so với hắn rồi nói tiếp.
Bọn họ cảm thấy Hoàng Phủ Cẩn da dẻ mịn màng mềm mại, tướng mạo tuấn mỹ, khẳng định là cái loại đại gia tử đệ biết chút công phu, nếu thật sự chịu khổ như vậy, cũng không nổi.
Hơn nữa đám nước bùn kia dính đầy thân hình thon dài hắn, tô ngập khuôn mặt tuấn tú như bạch sứ của hắn, hắn có thể chịu được sao?
Bảo đảm bất quá không đến hai ngày, liền cùng Lưu Hỏa kia giống nhau, biến đi !
Bọn họ tuy rằng không nói gì, nhưng trong ánh mắt lộ ra một tia miệt thị.
Tô Mạt cười thầm, nàng cũng không phát biểu ý kiến.
Đám người chịu sự huấn luyện Tra t** không giống người kia, đối với Hoàng Phủ Cẩn mà nói không có gì, hắn từ nhỏ luyện võ, trời đông tuyết phủ rét như cắt da cắt thịt, sự khổ cực nào chưa nếm qua.
Hai năm kia dẫn binh, ở trong đám tuyết dày 3 thước bị đói bụng ba ngày ba đêm, còn đại chiến đại thắng.
Phụ trọng việt dã...... Hít đất...... Bò rạp xuống đất...... Đi thang...... Leo vượt chướng ngại......
Hắn đều làm được phi thường thoải mái.
A Lí vừa thấy chủ tử chính mình lợi hại như vậy, tự nhiên càng thêm phấn chấn, hét lớn một tiếng,“Các ngươi vẫn là nam nhân sao, có phải loại hèn nhát hay không, một người mới chưa từng chịu sự huấn luyện so với các ngươi cũng cường mạnh hơn, nếu ai không được thì trở về nhà ôm lão bà hài tử đi!”
Tô Mạt âm thầm phỉ nhổ, A Lí, ngươi thật là người sinh ra làm huấn luyện hả!
A Lí liền dựa theo thể năng cực hạn của Hoàng Phủ Cẩn để huấn luyện, áp dụng cho đám nhãi ranh kia đã từng tỏ vẻ khinh miệt chủ tử mình!
Vì thế lúc chiều trở về, ngay cả bao gồm cả Hoàng Phủ Cẩn cơ hồ đều chống đỡ không được.
Tô Mạt lại càng nằm ườn ra trên một khối tảng đá lớn giả ૮ɦếƭ.
Đám nam nhân văn nhược chút xíu, nằm úp sấp xuống giả ૮ɦếƭ cũng không chịu động đậy.
Hoàng Phủ Cẩn vẫn đứng như trước, thở dốc vài cái, đi được hai bước, lắc lắc lư lư, vẫn là không đổ ập xuống.
Những người đó nằm trên mặt đất ngổn ngang lộn xộn, ngước nhìn lên hắn, thật sự là bậc thần tiên a!
Quá phục!
Hoàng Phủ Cẩn đi đến bên cạnh Tô Mạt, chân mềm nhũn, vội lấy tay chống được, cúi người nhìn nàng, nâng nhẹ tay nhẹ vỗ lên khuôn mặt của nàng,“Mạt nhi, Mạt nhi......”
Tô Mạt làm sao còn có khí lực đáp ứng hắn, đại ca, ngươi có thể hay không nghỉ một chút, bảo toàn khí lực chút đi.
Chẳng lẽ ngươi không biết, phía sau còn có điều gì đang chờ sao?
A Lí ma quỷ chỉ cho khoảng một khắc thời gian nghỉ ngơi a.
Toàn thân nàng ngay cả tóc cũng không muốn động tới, ngón út cũng lười cử động, lông mi run lên cũng không còn khí lực làm nữa.
Trừ bỏ Hoàng Phủ Cẩn cơ hồ ai cũng giống nàng đều là một cái tư thế, bằng tốc độ nhanh nhất để khôi phục thể lực.
Hồ đại phu đã không cảm thấy còn mới lạ gì, những người này, nhìn một đám như muốn ૮ɦếƭ muốn sống, lát nữa tiếng chuông đồng vang lên, bọn họ lại như sói hoang vui vẻ.
Thủy Muội ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tô Mạt, sợ nàng có gì sơ xuất.
Hồ Tú Hồng ở một bên cắn chân gà, một bên nhử bọn họ, nói lớn cười to hì hì ha ha, chọc giận đến Lưu Vân nói thẳng nàng lỗ mãng, tam cô lục bà* (chỉ những người phụ nữ làm nghề bất chính, lừa đảo. Ba cô trong đó có đạo cô, cô đồng. Sáu bà gồm bà mối, bà lang, mẹ mìn, chủ nhà chứa.).
Tô Mạt nhắm mắt nằm đơ người, bên tai chỉ có tiếng gió cùng với âm thanh máu chảy trong người cảm thấy dần dần bình phục.
Hoàng Phủ Cẩn nắm tay nàng, hiện taih hắn không có nội lực, chỉ có thể truyền cho nàng nhiệt độ cơ thể.
Nàng khôi phục một chút khí lực, nhịn không được nhìn hắn,“Về sau lúc gián đoạn rèn luyện xong, nhanh chóng nằm xuống giả ૮ɦếƭ nghỉ ngơi, đừng lắc lư tứ phía làm gì.”
Xong rồi, nói mấy câu nói đó, cảm giác khí lực giống như bị rút đi không ít.
Kết quả tiếng chuông đồng của A Lí bên kia vang lên,“Trói buộc nhảy sông!”
Chính là đem tứ chi của bọn họ trói lại, ném vào trong sông, làm cho bọn họ tự mình tiến hành chạy trốn trong nước.
Tô Mạt thích nhất bài huấn luyện này !
Sư muội cùng đám người Lưu Hỏa kinh hồn táng đảm nhìn bọn họ một đám bị người bị ném vào sông, nửa ngày cũng không có người đi lên, thật sự là hận không thể chính mình muốn nhảy xuống sông.
Những người này bị đào thải nhưng cũng không rời khỏi doanh trại huấn luyện, bọn họ chính là có thể tự do huấn luyện, trở thành một binh sĩ trong đội ngũ bình thường.
Tô Mạt ở trong nước nín thở chìm nổi chìm nổi, tùy theo dòng nước khống chế thân thể, rất nhanh liền thoát khỏi đống trói buộc, sau đó bơi tới nơi an toàn ẩn nấp quan sát những người khác.
Không có nhìn thấy Hoàng Phủ Cẩn, những nàng đối với hắn không lo lắng.
Lần lướt có người lên bờ, Hoàng Phủ Cẩn đã ở trong đó, hắn còn quay đầu nhìn nàng, nàng vẫy vẫy tay, sau đó hướng bên bờ bơi qua.
Tô Mạt nhìn thấy thành viên trong tổ mình Lâm Tĩnh Giang rõ ràng đang bên cạnh, nháy mắt cái, liền chìm xuống .
Hơn nữa cũng không giãy dụa, nàng theo bản năng bơi đi lên muốn nhìn một chút hắn có phải bị rút gân ở bắp chân hay không.
Đột nhiên, cảm giác bắp chân căng thẳng, lập tức biết là bị rong bèo cuốn lấy .
Lúc này, không thể hoảng hốt, đám bèo kia phi thường hữu lực đem nàng kéo xuống, từng chút một ôm chặt nàng.
Tô Mạt hít sâu một hơi, lặn vào trong nước, từ trên đù* rút ra chủy thủ nhanh nhẹn chém đứt, cũng thấy được Lâm Tĩnh Giang bị đám bèo quấn lấy chặt khít, hắn bị cuốn lấy chặt chẽ, hơn nữa là toàn bộ phần *** cùng đầu đều bị bao bọc kín, một chút phản ứng cũng không có.
Xem ra đã bị hôn mê .
Bàn tay hắn lộ ở bên ngoài nắm tay cũng đã buông lỏng ra.
Nàng không kịp nổi lên đi gọi người tới cứu, một bên vội tới cắt đám bèo này, một bên lôi hắn từng chút từng chút một kéo ra.
Đám bèo bị tục xưng là thủy quỷ rất là đáng ghét, chỉ cần trong nước có người bị chúng nó bắt lấy, chúng nó sẽ không thấy ૮ɦếƭ sẽ không ngừng, làm cho bọn họ hư thối biến thành chất dinh dưỡng cho chúng nó.
Hơn nữa, nếu muốn bắt nó đem thứ bị chúng nó cuốn được thả ra, nhất định phải đem chính mình đút cho nó.
Thả một quấn một.
Nàng chặt đứt một cây bèo cuối cùng trói buộc hắn, đưa hắn lập tức thoát đi lên, nàng lại bị bèo cuốn lấy hai chân, càng cuốn càng chặt.
Trên bờ có người chú ý lập tức phát giác có điều không đúng, đều nhảy xuống, Hoàng Phủ Cẩn đi trước làm gương xông vào phía trước.
Bản thân nay không có nội lực, không thể vận khinh công, nghĩ Tô Mạt ở đáy nước, trái tim hắn giống như bị thứ gì đó xoắn lại, cực đau.
Tô Mạt liều mạng đem đội viên kia nâng lên, liền không có khí lực tiếp tục chém cây bèo đang cuốn chặt mình nữa.
Chỉ có thể cố chấp chống đỡ.
Chờ bọn hắn đến đây thì tốt rồi.
Lăng Nhược cùng A Lí dắt tay bay trên sông, đến giữa sông thì thả ra, A Lí đem Lăng Nhược ném qua, Lăng Nhược như một cái thang dây bị ném xuống chỗ Tô Mạt.
Lăng Nhược đem người đó khẽ kéo ra, lại bị Tô Mạt mãnh liệt đẩy dời đi xa.
Nếu chậm trễ nữa, ba người đều phải bị bèo cuốn lấy.
Lăng Nhược một lòng lo lắng thà ૮ɦếƭ không bỏ ra, nhưng lúc này, nàng cũng biết chính mình chỉ có thể thuận theo ý Tô Mạt, trước đem đội viên kia đưa lên bờ, nếu không chính là chậm trễ thời gian, lúc này, trong chớp mắt cũng sẽ ૮ɦếƭ người.
Hoàng Phủ Cẩn rất nhanh liền đến trước mặt, tìm được nơi Tô Mạt rơi xuống nước, chấn động đến hắn cơ hồ hồn phi phách tán.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc