Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 194

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt nghiêng đầu hướng hắn cười cười, gọi hắn đi qua bên nàng, lại quay sang nói với mấy vị thợ đầu có hai thứ tóc ấy:“Vu sư phó, Chu sư phó, Kinh sư phó, kỳ thật loại kính mắt này, rất lâu trước kia đã có rồi. Dùng thủy tinh, hoàng ngọc và các loại bảo thạch khác để mài ra, có thể giống xuyên thấu qua nước xem các vật thể phóng đại ra. Người tới nhất định độ tuổi nhất định sẽ bị mờ mắt, đeo lên một cặp kính mắt, có thể nhìn thấy rất rõ ràng.”
Khuôn mặt mập mạp của Vu sư phó cười nói:“Nói như vậy, chúng ta sau này già đi vài năm, cũng không sợ mắt bị lão hóa đi.”
Đối với bọn họ những bậc thầy về thủ công kĩ nghệ mà nói, phải dựa vào tay và mắt để kiếm cơm.
Đến độ tuổi nhất định, con mắt sẽ không nhìn thấy rõ, chỉ có thể truyền dạy cho nhi tử cùng đồ đệ, nhưng cặp mắt không tốt, ngay cả truyền thụ cũng chịu ảnh hưởng.
Nếu có thể có đồ vật giống như tiểu ông chủ nói, vậy không phải có thể làm công việc này cả một đời sao?
Bọn họ thật sự là bị kích động, vài người ríu rít thảo luận,“Ông chủ đem bí phương đốt ra thủy tinh nói cho chúng ta biết, kỳ thật căn bản không có khó như trong tưởng tượng, tiền vốn của thủy tinh, khẳng định còn rẻ hơn so với bảo thạch. Ông chủ đem thủy tinh bán đi, lại đổi thành vàng bạc, vậy là có lời rồi.”
Bộ dạng gầy teo của Kinh sư phó vỗ tay nói:“Đúng, đúng rồi, sẽ đem loại kính mắt gì đó làm ra, để ông chủ lấy đi bán trong kinh thành. Ngươi xem xem ông chủ nói nhiều như vậy loại, có đeo cho đẹp, có kính lão, còn có cái gì kính lão dành cho người trẻ tuổi bị lão thị, còn có loại che ánh nắng mặt trời, đám quan to quý nhân, khẳng định không tiếc bỏ ra giá tiền cao a.”
Vài vị sư phó đang thảo luận, nói làm liền làm, một người phụ trách đi tìm loại thủy tinh có sẵn để nghiên cứu, một người phụ trách vẽ hình thiết kế, nhìn xem có thể một lần nữa chế tạo lại theo yêu cầu được hay không, lách ca lách cách vang lên nhưng âm thanh bận rộn.
Hoàng Phủ Cẩn nghe thấy tuy rằng thần bí, nhưng cũng nghe hiểu được, người trẻ tuổi mắt bị lão hóa, thì ra kêu là mắt cận thị a.
Hắn xem như được mở rộng kiến thức một phen.
Hắn ngưng mắt nhìn nàng, tiểu nữ nhân này, trong đầu rốt cuộc đều chứa bao nhiêu thứ.
Thứ bảo kính này hắn biết đến, là dúng để đọc sách, có thể phóng đại, nhưng có thật là dúng tốt như vậy không.
Ở trong cung tại Trân Lung các có trữ hai cái.
Đó vẫn là đồ vật của mấy đời truyền xuống.
Nàng như thế nào lại biết đến?
Miên man suy nghĩ, Liễu Đại tiến vào,“Thiếu gia, tiểu thư, Từ Tam đến rồi.”
Từ Tam là trưởng thôn trang của Bạch Hà thôn trang, nơi đó xây dựng một loạt nông trường, hai năm này hắn rốt cục dựa theo Tô Mạt yêu cầu làm ra, cuộc sống trải qua thật sự là náo nhiệt.
Vốn mấy năm đó, thôn trang hắn cấu tạo và tính chất của đất đai không tốt, so với cái khác thôn trang thu hoạch luôn kém hơn một nửa, nay dùng cách của Tô Mạt xây dựng nông trường với hệ thống sinh vật cải cách một chút, kết quả tuy rằng không trồng trọt, thu nhập lại rất tốt.
Sau đó từ các thôn trang khác bán lương thực cũng dư dả.
Mà hắn tinh ranh hơn, không mua lương thực, mà là nghĩ biện pháp dùng các hiện vật trong nông trường như thủy sản, gà, vit, cá…để đi đổi.
Vừa nhìn thấy Tô Mạt, Từ Tam cười toe toét khắp khuôn mặt đều là nếp nhăn, vui mừng nói:“Thiếu gia tiểu thư, lần này thỉnh tới thôn trang của chúng ta ở được không.”
Mỗi hồi đến đều ở chỗ thôn trang của Liễu Đại, tuy rằng tòa nhà kia của hắn cực kì rộng lớn, những cũng không cần vênh váo a, nông trường hiện tại của mình cũng không tệ a.
Hơn nữa hắn biết Tô tiểu thư vẫn rất quan tâm đến nông trường kia, về phần Tĩnh thiếu gia thì không lo, Tĩnh thiếu gia tự nhiên là đi theo Tô tiểu thư.
Liễu Đại nghe thấy hắn vừa mở miệng thì là ςướק người, nhất thời nói:“Từ Tam, ngươi như vậy là không đúng a. Ta đều chuẩn bị tốt mấy tháng rồi.”
Từ Tam vươn cổ nói:“Chúng ta đây còn chuẩn bị tốt đã vài năm. Chính là mong muốn tiểu thư đi đến chỗ ta ở vài ngày.”
Tô Mạt không nín được cười,“Được rồi được rồi, hai người các ngươi cộng lại đều vượt qua một trăm tuổi rồi, còn giống như tiểu hài tử vậy. Lần này phải ở một khoảng thời gian, nơi nào cũng không bỏ qua. Các ngươi cứ chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Từ Tam vui sướng hài lòng thị uy với Liễu Đại, chuồn đi chuẩn bị ngựa, để cho Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn cưỡi ngựa, nhìn ngắm phong cảnh ven đường.
Hiện tại là tháng năm, đúng là thời điểm rất tốt.
Trên đường Tô Mạt cùng Từ Tam hàn huyên tán gẫu, nghe trong lời nói của hắn lộ rõ vẻ tự hào, nàng đều cười đến vài lần nằm úp sấp ngã trên lưng ngựa.
Nông trường rất lớn, cơ hồ đem mấy trăm mẫu đều vây bọc ở bên trong, gà vịt ngỗng đều thành đàn, trong Ngư Đường có cá, ba ba, tôm, cua, cuối hạ hái đài sen lấy ngó sen, còn có một vùng đồi cỏ chuyên môn dùng để chăn nuôi một đám dê bò.
Nơi này nuôi tằm chỉ có một mùa, chủ yếu vẫn là trồng cây bông, tự cấp tự túc, kéo sợi dệt vải, đều đủ dùng.
Guồng nước cao lớn quay không ngừng, dòng suối nhỏ trong ruộng chảy róc rách, không cần nhân công tưới tiêu, vườn rau xanh mơn mởn, các loại trái cây, rau xanh rất phong phú......
Hồ cá, chuồng gà, ruộng đồng...... Biến thành một chỉnh thể thống nhất.
Hoàng Phủ Cẩn xem như mở rộng tầm mắt, thì ra còn có thể có một loại chăn nuôi, nuôi trồng như vậy.
Hoàng Phủ Cẩn xem như được mở rộng tầm mắt, thì ra còn có thể có một loại chăn nuôi, nuôi trồng như vậy.
Ở những nơi trong nông trường không thích hợp trồng hoa màu, bao bọc xung quanh khu sân đó là từng tòa kí túc xá san sát với nhau, mỗi gian trong phòng đều kê 5 chiếc giường tầng, tất cả đều làm bằng những loại gỗ cứng chắc, thành giường được bọc bằng đồng, nhìn rất vững chãi bền chắc.
Bên trong chỉ có mấy cái bàn mấy cái ghế dựa kê sát vào cửa sổ, còn lại trong phòng không có đồ đạc gì.
Càng làm cho Hoàng Phủ Cẩn kinh ngạc là – trên những cửa sổ đó đều khảm thủy tinh!
Thủy tinh!!!
Chính là cái loại thủy tinh có giá trị như mã não,trân châu, bảo thạch đó?
Cho dù hắn là hoàng tử, gặp qua bảo vật cũng không đếm hết, nhưng cái dạng một tấm thủy tinh lớn như vậy được khảm trên cửa sổ ......
Hắn cả kinh từ trước đến nay cái nét mặt cho dù núi Thái Sơn có sập xuống mà vẫn không thay đổi rốt cục cũng có một tia lơi lỏng......
Đợi hắn nghe rõ Tô Mạt lẩm bẩm gì đó, hắn lại muốn té xỉu.
“Uhm, loại thủy tinh này tuy rằng còn chưa đủ trong suốt, không đủ tinh thuần, còn có không ít hạt bọt khí, ngoài trừ bền cứng ra thì vẫn chưa thực sự hoàn hảo. Đồng thời lại có chút nhỏ, một khối chỉ có 3 tấc vuông, quá nhỏ...... cần một thước vuông mới được.”
Từ Tam thấy trong con mắt đen bóng Tĩnh thiếu gia đều hiện lên thần sắc kinh ngạc, thật sự là thích muốn ૮ɦếƭ luôn.
Nhất là nhóm tùy tùng chưa thấy qua khu thao tập, ánh mắt kia của bọn họ tròn xoe mắt, miệng không thể khép lại, cằm như muốn rớt xuống.
Từ Tam nháy mắt ra dấu cho Liễu Đại, hai người cười đắc ý, chuẩn bị hai ba năm nay, chính là vì hôm nay đây.
Tam đại thị vệ A Lí, A Thành, A Tùng của Hoàng Phủ Cẩn, còn có tỷ muội Lăng Nhược đã tặng cho Tô Mạt, bên người hiện tại còn có hai người gọi là Lưu Hỏa, Lưu Vân, không phải huynh đệ ruột thịt, nhưng còn hơn hẳn huynh đệ ruột.
Nhưng tuổi còn nhỏ, hơi có chút nóng vội cương trực không ổn trọng, cho nên Hoàng Phủ Cẩn chỉ đem theo ở bên người.
Lưu Hỏa trái xem phải ngắm, nhỏ giọng nói với Lưu Vân:“Đại ca, ngươi nói xem trong hoàng cung cũng không có thủy tinh nhiều như vậy đi.”
Hắn nhoài người lên phía trên nhìn chút, đột nhiên kêu lên ‘ai nha’ một tiếng,“Làm gương soi so với gương đồng còn rõ hơn a.”
Lưu Vân liếc mắt nhìn hắn, hắn vội cắn miệng yên lặng lại.
Tô Mạt kêu Từ Tam mở cửa phòng ra đi vào bên trong xem, ký túc xá, phòng rửa mặt, phòng tắm...... Đầy đủ mọi thứ, tất cả đều là dựa theo yêu cầu của nàng mà thi công.
Thậm chí......
Lưu Hỏa chạy tiến lên kinh ngạc há to miệng,“Đây là cái gì?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc