Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 193

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Ban đêm, trong phòng đèn sáng rực, Tô Nhân Vũ nhìn nữ nhi đang thu thập đồ đạc, quần áo bó sát a, tiểu chủy thủ a......
Hắn chân mày cau chặt lại, nha đầu kia đến bây giờ còn chưa nói cho hắn bất cứ cái gì.
Hắn chỉ biết là nàng khẳng định đang làm cái gì đó, nhưng là không biết rốt cuộc làm cái gì.
Vậy trong lòng tư vị cũng không dễ chịu mấy.
Không giúp được gì, còn bị bài xích bên ngoài.
Hắn có chuyện bức xúc rất lớn, muốn hỏi nữ nhi một chút, khi nào thì mới có thể thật sự đem hắn coi như người thân cận nhất.
Tô Mạt thu thập xong xuôi, quay đầu ᴆụng phải ánh mắt bi thương của hắn, cười nói:“Cha, chờ nữ nhi làm xong, sẽ nói cho cha nghe. Hiện tại mà...... Không thể nói, nếu là làm không tốt sẽ mất mặt lắm.”
Tô Nhân Vũ cười khổ, nha đầu này.
Hắn tiến lên, đem nàng ôm vào trong иgự¢,“Nha đầu, nhớ chiếu cố tốt chính mình.”
Tô Mạt cười nói:“Cha, ngài cứ yên tâm đi. Có hắn nữa mà.”
Tô Nhân Vũ càng bi thống, cái này còn để nam nhân khác chiếu cố đến chính nữ nhi của mình, quả thực là...... Làm cho hắn có cảm giác giống như trái tim như bị dao cứa từng nhát.
Hoàng Phủ Cẩn một thân quần áo màu đen bó sát, sạch sẽ lưu loát, cả người bị một cỗ đại khí cường mạnh bao bọc.
Hắn nhìn Tô Nhân Vũ một cái, không có xem nhẹ sự lưu luyến cùng cưng chiều trong mắt hắn đối với nữ nhi.
Tuy rằng nam nhân này là phụ thân của Mạt nhi, nhưng dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, hắn nhất thời cũng thấy khó chịu.
Hừ một tiếng, Hoàng Phủ Cẩn đem Tô Mạt cõng trên lưng,“Đi thôi.”
Bọn họ muốn dùng xe ngựa ngày thường hay dùng để đưa hoa đi ra ngoài.
Tô Mạt quay đầu hướng Tô Nhân Vũ cười cười, phất phất tay,“Cha, người cứ nhìn là được rồi. Rất nhanh ta sẽ nói với người, nói không chừng còn tìm cha hỗ trợ nữa đấy.”
Tô Nhân Vũ nghe Tô Mạt nói sẽ tìm hắn hỗ trợ, lại cảm thấy vui mừng, tiểu nha đầu này luôn là kiểu người đánh người ta một cái bạt tai rồi lại đem táo qua cho ăn.
Nàng biết tự mình cố ý để rơi xuống nước sẽ làm cho Hoàng Phủ Cẩn tiểu tử kia không thoải mái, tức giận, chẳng lẽ sẽ không biết chính hắn một người phụ thân cũng sẽ đau lòng cũng sẽ tức giận sao?
Chẳng qua là không nỡ làm cho nàng thân thể khó chịu lại chịu thêm ủy khuất mà thôi.
Tên tiểu tử thúi này, Mạt nhi đều bị rơi xuống nước rồi, khó chịu như vậy, thế nhưng còn mặt dày để nữ nhi của mình dỗ dành tên nhóc đó lâu như vậy.
Tô Nhân Vũ càng nghĩ càng ghen tị, trong lòng chua chát.
Nhất là nhìn nữ nhi cùng Hoàng Phủ Cẩn tâm linh tương thông, bộ dáng cực lực săn sóc nhau như thế, hắn thật sự là...... Aiz.
Tô Nhân Vũ đứng ở dưới hành lang, nhìn Tô Mạt một thân hắc y, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết thanh tú xinh đẹp cùng Hoàng Phủ Cẩn cước bộ không tiếng động đi ra ngoài, trong lòng như có cảm giác làm bể bình ngũ vị (năm vị (chỉ các vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn).
Nữ nhi khi nào thì mới có thể mở rông trái tim tiếp nhận hắn chứ?
Tô Mạt đi được vài bước, thì nói với Hoàng Phủ Cẩn:“Cẩn ca ca ở bên ngoài chờ ta một chút.”
Hoàng Phủ Cẩn chỉ biết thời điểm nàng gọi hắn Cẩn ca ca, bình thường thời điểm là muốn làm cho hắn không bực dọc, nhưng hắn không thể cự tuyệt.
Hắn đi phía trước, nghe Tô Mạt quay thân nhào về phía sau, kêu lên một tiếng,“Cha, ta sẽ nhanh chóng trở về thăm người cùng đại tỷ. Cha không cần nhớ ta đâu.”
Hoàng Phủ Cẩn tăng nhanh bộ pháp đi ra ngoài.
Trái tim trong Ⱡồ₦g иgự¢ Tô Nhân Vũ quả thực như bị thứ hạnh phúc làm căng nứt, đây là nữ nhi lần đầu tiên vô cùng thân thiết nói chuyện với hắn như vậy, chủ động nhào vào trong lòng hắn.
Hắn vui tươi hớn hở ôm lấy nàng,“Nha đầu ngoan, biết cha nhớ ngươi là tốt rồi.”
Tô Mạt hì hì cười, sau đó nhảy xuống, phất phất tay, lần này là thật đi rồi.
Nhanh như chớp chạy đi.
Theo xe hoa mộc rời vườn hoa đi, Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đi đến ngoại ô, ngồi chung một con ngựa hướng thôn trang phía trước đi tới.
Ở trên đường hội tụ với Lăng Nhược cùng A Lí vài người bọn họ.
Lan Như như trước đang âm thầm giám thị tỷ đệ Phương Oánh, còn chưa có cái gì tiến triển, bất quá lại phát hiện vài trinh sát của người đế hoặc trong cung, nhiều ngày này Tô Mạt đến, bọn họ liền đi ra ngoài đưa thư.
Tô Mạt kêu người khác không cần đả thảo kinh xà, mật thám như vậy là cần lưu giữ lại.
Bọn họ hơn phân nửa là gã sai vặt tiểu nhị trong vườn hoa, căn bản không thể tiếp xúc nòng cốt, cho nên cũng không cần quá để ý, chỉ giữ lại bọn chúng nhằm khiến đám người trong cung yê n lòng là được rồi.
Suốt đêm chạy đến căn cứ bí mật của Tô Mạt, lần này xuất phát từ sự cần thiết, Kim Kết không cùng đến, nàng ta bắt buộc phải lưu lại trong vườn hoa để nhằm che giấu.
Đến thôn trang, bọn họ nghỉ ngơi đôi chút, đám người Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn liền tiến về phía hầm lò.
Bọn họ đem hầm lò xây dựng trong núi, số lượng lớn than đá cũng vận chuyển nơi đó, mặt ngoài cũng mở vài hầm lò đốt than, thiêu thành than rồi chỉ tiêu thụ ở vùng phụ cận mấy thôn trang này thôi.
Trong xưởng lò than rất an toàn, hơn nữa còn thông gió, che phủ, nhóm thợ thủ công bên trong bận bịu trăm bề , phân công rõ ràng, trật tự rành mạch có trình tự.
Hoàng Phủ Cẩn tuy rằng mặt ngoài không tở vẻ gì, nhưng bên trong lại dữ dội như nước lũ, tuy rằng đã sớm biết nàng rất có khả năng, lại không nghĩ đến lợi hại như vậy.
Trong kho hàng những dụng cụ thủy tinh trơn bóng, bồn chậu, bình lọ, chén cốc, bể cá,...... Đủ loại kiểu dáng, rực rỡ đủ loại.
Có hàng mỹ nghệ có giá trị sang trọng quý giá, có dụng cụ phục vụ trong cuộc sống, còn có to nhỏ đủ các loại hình dạng bình nước hoa tinh xảo làm cho người ta kinh ngạc......
Hoàng Phủ Cẩn cầm lên một cái chai nhỏ dài có tạo hình mang phong cách cổ xưa, hoa văn tinh xảo, bởi vì ánh sáng chiết xạ lại có hiệu quả thị giác thần kỳ.
Tô Mạt nhìn hắn hiếu kì như là bà Lưu đi vào đại quan viên ( một tình tiết trong truyện Hồng Lâu Mộng), thần sắc kinh ngạc muốn che giấu cũng che giấu không được, không kiềm được sự vui vẻ.
Nàng lại đi mật thất quan sát dặn dò mấy món đồ rất đặc biệt, rất hợp tâm ý của bản thân, liền sai người ta khóa lại, tìm cơ hội lặng lẽ vận chuyển tới Hương lâu, để Hình chưởng quầy cùng nhị ca giữ gìn chúng, về sau tất trọng dụng tới.
Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng thần thần bí bí, nhịn không được hỏi:“Nàng giấu cái gì?”
Thế nhưng không cho hắn xem.
Tô Mạt nở nụ cười rất xinh đẹp,“Là thứ tốt, sẽ có một ngày có thể giúp ngươi a .”
Nàng để Hoàng Phủ Cẩn tự mình tùy tiện xem khắp nơi, nàng đi theo các sư phụ thương lượng kỹ thuật mới.
Nàng vốn cảm thấy bọn họ khả năng phải cần tới cơ hồ năm sáu năm mới có thể thí nghiệm ra loại thủy tinh có chất lượng như nàng yêu cầu, không nghĩ tới không đến ba năm đã thành công.
Như vậy nàng có thể để cho bọn họ làm chuyện khác rồi.
Hai năm này, nàng sai các trưởng thôn trang đi chung quanh hỏi thăm, tìm các người thợ có tay nghề cao trong dân gian như luyện gốm sứ, vẽ gốm sứ, cùng với điêu khắc …tất cả đều nghĩ hết cách phair mời bằng được về.
Khiến bọn họ thực tâm kiên định muốn ở nơi này.
Hoàng Phủ Cẩn đi vào phòng làm việc thợ thủ công, đó là phòng kỹ thuật mà Tô Mạt chuẩn bị cho bọn họ, nàng đang kích động cùng các bậc sư phụ mái tóc hoa râm kia thảo luận cái gì đó.
Hoàng Phủ Cẩn đi qua nhìn, thấy nàng đang ở vẽ một mảnh gương nhỏ, vừa là thấu kính lõm vừa là thấu kính lồi .
Hắn cảm thấy rất là mới mẻ kì lạ, hơn nữa thời điểm nàng đang giảng giải mấy thứ này, hai mắt sáng trong suốt, quả thực như là bảo thạch phát ra tia sáng kỳ dị, làm cho người ta không di khỏi tầm mắt được.
Hắn thấy nàng cầm lên cái muôi, vị trí bên trong chính là kính chìm, vị trí bên ngoài chính là kính lồi.
Lại cầm lấy quả thủy tinh cầu cùng hạt trân châu như giọt nước lên làm ví dụ, sau đó vài vị sư phụ kia hô to lên thần kỳ!
Tuy rằng không có súng bắn tỉa, nhưng tác dụng của ống kính ngắm chuẩn có rất nhiều, nàng cũng không muốn bỏ qua!
Hoàng Phủ Cẩn nghe nàng giảng giải cái gì kính mắt, lại nhịn không được, hỏi:“Kính mắt là cái gì?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc