Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 191

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nói xong hắn đi kê toa thuốc, lĩnh tiền đi về.
Hoàng Phủ Giới sớm đã kìm không được, nghe xong đại phu dài dòng một phen, giống như nói Tô Mạt không được rồi.
Hắn tức giận đến hai mắt đỏ bừng, ánh mắt giống như *** nhìn nhị tiểu thư,“Trời quang đãng như vậy có rắn gì hả? Ta thấy ngươi là ghen tị Mạt nhi, phỏng chừng muốn nàng ấy ngã xuống nước.”
Nhị tiểu thư nhất thời ủy khuất rơi lệ không ngừng, che mặt lao ra đi,“Ta liền đi đền mạng cho ngũ muội muội.”
Tô Trì phi thân dựng lên, đem nàng kéo lại, cả giận:“Việc này cùng ngươi không quan hệ. Không cần phải tự trách.”
Hắn trở lại, hướng tới lão phu nhân quỳ gối:“Lão tổ mẫu, việc này quả thật không quan hệ đến nhị muội, ta có thể làm chứng.”
Lão phu nhân nói:“Đừng truy cứu nữa. Ngũ nha đầu cũng là ham chơi. Vẫn thỉnh thất điện hạ an tâm một chút chớ nóng vội.”
Cháu gái của mình rơi xuống nước, mình còn không có nóng lòng như lửa đốt như vậy, thất điện hạ này cũng không tránh khỏi quá nóng nảy đi.
Nếu để cho người ta biết, còn tưởng rằng......
Lão phu nhân trong lòng chấn động, nhìn Hoàng Phủ Giới một cái, không phải là......
Nàng cân nhắc một chút, lại nhìn Hoàng Phủ Giác, vị ngũ điện hạ này nhìn quân tử ôn nhã như ngọc, nhưng khi hành động lại nhanh chân như thỏ.
Hơn nữa, đối với Tô Mạt thoạt nhìn rất là quan tâm.
Ngũ điện hạ được sủng ái, cùng nhị điện hạ đương nhiên là không giống rồi.
Tuy rằng thái tử có mấy đại gia tộc trong triều đình ủng hộ, nhưng là ngũ hoàng tử ở giữa đám người sĩ tử và thanh lưu cũng rất có tiếng tăm, cũng rất nổi danh vọng.
Lúc này thấy Tô Nhân Vũ từ trên lầu xuống dưới, mọi người vội hỏi tình hình như thế nào rồi.
Tô Nhân Vũ sắc mặt xám trắng, bộ dáng rất là đau lòng, hắn hướng tới thái tử xin lỗi, lại nói với lão phu nhân:“Mẫu thân, ta nghĩ nên đưa Mạt nhi đi thôn trang dưỡng bệnh. Không cho nữ nhi động đến chuyện của Hương lâu nữa. Mấy ngày nay Mạt nhi mệt mỏi lắm rồi. Lại bận bịu tiếp việc ở Hương lâu, còn ứng phó người tới quấy rối, cơ bản không nghỉ ngơi cẩn thận. Bây giờ vừa bị rơi xuống nước, nước lạnh kích phế, động tới bệnh cũ khi còn nhỏ.”
Lão phu nhân do dự một chút, Vương phu nhân nói:“Làm sao liền yếu ớt như vậy?”
Tô Nhân Vũ lạnh lùng trừng mắt nàng,“Nếu không phải ngươi gây ra chuyện tốt như vậy sao, Mạt nhi cũng sẽ không từ trong bụng mẹ liền bị ủy khuất.”
Vương phu nhân giật mình rùng mình một cái, ánh mắt này của hắn quả thực như muốn ***.
Tô Trì giật giật khóe miệng, sắc mặt lạnh lẽo.
Trước mặt mọi người vô lễ với mẫu thân của mình, thì chính là không cho hắn thể diện, nói như thế nào hắn cũng là người của thái tử.
Thái tử hỏi thăm ân cần vài câu, liền cáo từ, Tô Nhân Vũ thỉnh hắn không cần lấy việc nhỏ này ra làm phiền bệ hạ, miễn cho bệ hạ lo lắng.
Thái tử hơi hơi vuốt cằm, hướng trên lầu nhìn thoáng qua, lại chỉ có vài cái nha đầu từ trên xuống dưới lấy đồ vật, không có nhìn thấy người khác.
Rũ mắt xuống, hắn chắp tay, dẫn người rời đi.
Nhị tiểu thư đứng ở một góc trênhành lang gấp khúc, đang khẽ nức nở, trên người mặc mộ thân sắc tím, đầu vai gầy yếu, rung lên, rất là làm cho người ta thương tiếc.
Thái tử nhìn nàng một cái, nói với Tô Nhân Vũ:“Việc này quả thật không nên trách nhị tiểu thư, Tô quốc công không thể lại giận chó đánh mèo .”
Tô Nhân Vũ liên tục nói hổ thẹn.
Thái tử nhìn về phía Hoàng Phủ Giác,“Ngũ đệ, đi thôi.”
Chẳng lẽ hắn còn muốn lưu lại xum xoe hay sao chứ?
Hoàng Phủ Giác liền gọi Hoàng Phủ Giới rồi dẫn người cáo từ, lại kêu Tô Nhân Vũ chờ Tô Mạt khỏi bệnh thì truyền tin cho hắn.
Tô Nhân Vũ đáp ứng, Hoàng Phủ Giới vẫn là lo lắng,“Quốc Công, Tô Mạt thật sự không có gì nguy hiểm chứ?”
Tô Nhân Vũ cam đoan không nguy hiểm tới sinh mệnh.
Hoàng Phủ Giới gãi gãi đầu,“Ta vẫn còn lo lắng, muốn nhìn nàng một chút.”
Hoàng Phủ Giác nhìn hắn một cái,“Không thể vô lễ.”
Chờ sau khi mọi người cáo từ, Tô Nhân Vũ cũng sai Tô Việt lập tức thu thập, đưa lão phu nhân bọn họ hồi phủ.
Hắn ngược lại muốn lưu lại ở bên cạnh Tô Mạt.
Thực tế Tô Mạt kêu hắn lưu lại, còn có một cái tác dụng khác là làm tấm lá chắn.
Tuy rằng nàng dặn dò mọi người không được nói cho Hoàng Phủ Cẩn biết việc nàng rơi xuống nước, nhưng dựa vào sự hiểu biết của nàng về Hoàng Phủ Cẩn thần thông như vậy, hắn làm sao có thể không biết?
Chẳng những muốn dạy dỗ nàng, hơn nữa nếu hắn biết nàng cố ý rơi xuống nước, vậy khẳng định càng muốn hung hăng trừng phạt nàng.
Cho nên nàng phải giả bệnh, lừa hoàng đế, thái tử cùng Hoàng Phủ Giác.
Cũng làm cho Hoàng Phủ Cẩn chỉ đau lòng nàng, sẽ không trừng trị nàng.
Thời gian lúc chạng vạng tối hoàng đế đưa ngự y tới chẩn đoán bệnh cho nàng, Kim Kết đem màn buông xuống, chỉ lộ ra một bàn tay, ngự y kia bắt mạch xong liền cảm thấy thật là khủng hoảng.
Trước khi tới bệ hạ đã dặn dò trước.
Hắn vội cẩn thận bắt mạch, lập tức hơi hơi vuốt cằm, nói:“Tuy rằng hung hiểm, nhưng không trở ngại. Cần yên tĩnh dưỡng bệnh mới được.”
Ngự y kê toa thuốc, tiến cung hội báo.
Nói tới Hoàng Phủ Cẩn từ bên ngoài trở về, nghe nói Tô Mạt rơi xuống nước, hắn nghe cũng không có nghe chi tiết liền trực tiếp bay vọt lên nóc nhà, thân hình vừa lật, theo cửa sổ tiến vào.
Cũng không quản Tô Nhân Vũ còn đang ở trong phòng liền đến trước giường ςướק người, bắt lấy tay Tô Mạt, vội vàng nói:“Mạt nhi!”
Tô Mạt mím môi, thực chột dạ trốn lui trong ổ chăn, nàng thì thầm nói:“Ta không sao. Ngươi không cần sốt ruột.”
Tô Nhân Vũ nhíu mi, tuy rằng hắn ngầm thừa nhận người trong lòng của nữ nhi, nhưng...... Có thể hay không đừng trực tiếp không coi người phụ thân đang ở trước mắt này a?
Nghĩ nữ nhi nhỏ như vậy mà trái tim đã bị người khác bắt cóc mất, nói không chừng không tới hai năm nữa ngay cả người cũng bị người ta bắt đi mất luôn, tấm lòng phụ thân này của hắn a, thật sự là nóng như lửa.
Tô Mạt giọng nói êm ái:“Cẩn ca ca, ngươi đi cùng ta đến thôn trang sống một khoảng thời gian được không?”
Nàng mở miệng, hắn làm sao còn có đường lựa chọn, đương nhiên đều là tốt a.
Cho dù là bất kì chuyện gì trong thiên hạ cũng có thể bỏ được.
Tô Nhân Vũ nói:“Mạt nhi, không phải kêu là ta cùng ngươi đi sao?”
Tô Mạt hơi hơi cười nói:“Cha, ngài đưa chũng ta cùng đi a.”
Tô Nhân Vũ khẽ hừ nhẹ một tiếng, biểu đạt chính mình bất mãn, lập tức lại nói:“Nhị điện hạ không thể rời khỏi kinh thành lâu, nếu không bệ hạ sẽ nghi hoặc.”
Tô Mạt hì hì nói:“Không quan hệ, dù sao Cẩn ca ca phải giúp ta trông coi Hương lâu sao, còn phải xử lý chuyện thương nhân Tây Vực, cũng không cần luôn tiến cung.”
Hoàng Phủ Cẩn nói cho nàng, hắn có thế thân.
Dung mạo có vài phần tương tự, lại được dịch dung một chút, cơ hồ có thể đánh tráo.
Đến lúc đó có thể làm bộ mắc bệnh hoặc là cái gì đó, cũng có thể ổn thỏa qua mặt người khác.
Tô Nhân Vũ bất đắc dĩ nhìn nàng, nữ nhi này, thật sự là tiểu khắc tinh của hắn mà.
Hắn cố ý phụng phịu nói:“Các ngươi chỉ có thể trò chuyện, ta đi kêu người ta chuẩn bị đồ ăn. Hai ngày sau sáng sớm sẽ xuất phát đi thôn trang.”
Hai ngày này lưu lại cho các ngự y đến chẩn đoán chính xác bệnh tật.
Tô Mạt cười cười, có Lăng Nhược, không có gì phải sợ.
Lăng Nhược có thể điều động mạch đập, tạo ra mạch tượng suy yếu.
Hoàng Phủ Cẩn lập tức ý thức được có chút gì đó không thích hợp, bình tĩnh vẻ mặt lạnh nhạt nói:“Mạt nhi, sao lại thế này?”
Nha, nàng trung khí đầy đủ, bị hắn nhìn ra rồi!
Tô Mạt trong lòng kêu thảm thiết, vội kêu:“Cha, quay lại đi, ta có việc muốn thương lượng cùng người.”
Hoàng Phủ Cẩn cười lạnh một tiếng, vung tay lên, các cửa sổ đều đóng lại, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Không khí ngưng trọng giống như sắp đọng lại thành giọt nước vậy, ánh mắt của hắn......
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc