Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 190

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Trước mắt bao người, hắn như thế, làm cho Tô Mạt có điểm ngượng ngùng, chỉ phải thấp giọng nói:“Bị đánh tan. Sau lại ta bồi thường chút bạc, bọn họ sẽ không gây sự nữa, ngược lại còn giúp chúng ta một chút.”
Hoàng Phủ Giới tấm tắc khen, nói nàng lợi hại, vận khí tốt.
Tô Mạt liền cảm giác có hai luồng sáng ngưng chú trên người mình, ngẩng đầu nhìn xem, lại là Hoàng Phủ Giác.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, một tia cười thản nhiên nghiền ngẫm, mang theo một chút cảm giác đáng ghét.
Tô Mạt trừng mắt nhìn hắn một cái, những người này như thế nào hết một người lại một người đều có một mặt phúc hắc kìa?
Chẳng lẽ là nàng quá thiện lương rồi?
Hoàng Phủ Giác biết tình hình thực tế ngày ấy, thủ đoạn nàng đối phó với Trần Lượng, cho dù đắc ý đắc ý cũng không gì, cũng không cần phải tỏ ra thế chứ?
Nàng hừ một tiếng, không thèm để ý tới hắn, quay đầu nhìn vào tầm mắt của Hoàng Phủ Cẩn, nàng cười với hắn.
Hắn truyền âm nhập mật nói:“Ta đi trước.”
Ngày hôm qua nàng dặn hắn hôm nay đi qua chỗ đám người khất cái.
Tô Mạt muốn tiễn hắn, hắn lại nói:“Không cần tiễn ta.”
Tô Mạt gật gật đầu, ý bảo hắn phải cẩn thận.
Tô Trì đi theo thái tử, đối với Tô Việt cùng Tô Mạt vài người bọn họ thái độ rất ngạo nghễ, tự cao tự đại, Tô Mạt cũng mặc kệ hắn.
Thái tử cùng Tô Nhân Vũ ở một bên nói chuyện, ngũ hoàng tử không tham gia, liền cùng Tô Việt, Hoàng Phủ Giới ở một góc trên đường hành lang nói chuyện phiếm.
Tô Mạt lại lôi kéo đại tiểu thư đi câu cá.
Hồ sen không lớn, nhưng có mấy hòn giả sơn, tạo hình kỳ lạ, mặt trên còn có rêu xanh, rất đáng yêu.
Giữa đám rêu xanh thế nhưng còn nở ra một đóa hoa nhỏ, không biết là loại hoa dại gì, Tô Mạt nhìn thấy rất thích, nói với đại tiểu thư:“Ta đi lên nhìn xem, cảnh sắc chắc chắn sẽ khác biệt.”
Đại tiểu thư lắc đầu,“Đừng đi qua đó, rất trơn.”
Tô Mạt lại không nghe, thật cẩn thận đi lên.
Đại tiểu thư nhìn nàng trên tảng đá trơn ướt, thật sự là lo lắng muốn ૮ɦếƭ, nàng nín thở, không dám lớn tiếng nói chuyện, miễn cho Tô Mạt ngã xuống.
Đột nhiên, nhị tiểu thư cả kinh nói:“A, rắn!”
Nói xong nàng đá mạnh một cước, một cục đá liền hướng Tô Mạt bay qua.
Đại tiểu thư cuống quít kêu lên:“Mạt Mạt, cẩn thận!”
Nhưng vẫn chậm mất rồi, cục đá kia thoáng cái bắn vào trên đùi Tô Mạt, Tô Mạt nguyên bản chính đang cong lưng, lập tức bị tảng đá đập trúng đùi, không có khí lực, rơi tõm vào trong hồ nước.
Đại tiểu thư cùng Kim Kết hoảng loạn lên, lớn tiếng kêu cứu, đại tiểu thư xách váy đang định lao xuống hồ, Kim Kết cuống quít giữ chặt lấy nàng.
Tô Trì đang ở bên bờ cùng tiểu nha đầu nói chuyện, thấy Tô Mạt rớt xuống hồ, lập tức cười lạnh lùng.
Tô Nhân Vũ đang cùng thái tử nói chuyện nghe thấy Tô Mạt bị rớt xuống hồ, bất chấp tiếp đón với thái tử, phi thân lên, như đại bàng giương cánh hướng hồ sen bay qua.
Tháng năm nước hồ rất lạnh a.
Lòng bàn chân Tô Mạt đạp dưới nước, còn phải làm ra bộ dáng sắp ૮ɦếƭ đuối, thưởng thức thân hình phụ thân vừa tuấn tú vừa can đảm dưới bầu trời xanh trong.
Còn đang suy nghĩ, may mắn nàng bày kế đem Tĩnh thiếu gia điều đi rồi, nếu không khẳng định sẽ cho nàng ăn đòn, hắc hắc, bất quá hắn nhất định luyến tiếc không nỡ.
Miên man suy nghĩ, một người đã muốn nhảy xuống, ôm lấy nàng nhanh nhẹn hướng bên bờ bơi đi.
Bị cánh tay kiên cường hữu lực nắm chặt, Tô Mạt lại muốn khóc, vì sao lại là hắn!
Hoàng Phủ Giác, ngươi có thể hay không đừng như vậy ςướק công a?
Ta không thiếu ơn ngươi nha!
Tô Nhân Vũ thấy Hoàng Phủ Giác đem nữ nhi lên bờ, bước lên phía trước, thay vì nói lời cảm tạ, một tay đoạt lấy Tô Mạt ôm, lập tức ôm Tô Mạt chạy về phía phòng của nàng.
Đám người Tô Việt lại vội vàng kêu đại phu, sai người đi nhóm lửa, chuẩn bị khăn mặt, hầu hạ ngũ điện hạ thay quần áo.
Bọn nha đầu rối ren hoảng loạn, đại tiểu thư cùng Kim Kết vội vàng đi theo vào.
Hoàng Phủ Giới ầm ĩ đòi lên lầu, ở cửa Tú Lâu thì bị mụ mụ ngăn lại,“Thất điện hạ, đây là Tú Lâu của tiểu thư, ngài không thể đi lên.”
Tức giận đến nỗi hắn dậm chân bộp bộp.
Nhị tiểu thư đi theo lên lầu, muốn vào trong phòng, lại bị người ta ngăn lại.
Đại tiểu thư quay đầu lạnh lùng nói:“Nơi này làm sao sẽ có rắn? Như thế nào người khác cũng chưa nhìn thấy? Con rắn kia có hình dạng gì?”
Thực rõ ràng chính là cố ý .
Nhị tiểu thư ủy khuất đến cực điểm, đôi mắt đỏ lên, nước mắt chảy xuống,“Tỷ tỷ, thật sự có rắn, màu sắc rực rỡ, làm ta sợ muốn ૮ɦếƭ. Ta...... Ta cũng không nghĩ tới sẽ như vậy......”
Tô Trì nhìn nàng một cái, nói với đại tiểu thư:“Ta có nhìn thấy rồi. Quả thật có một con rắn, chắc là từ trong núi bò tới đây.”
Lão phu nhân do nha đầu cùng Vương phu nhân đỡ đi vào phòng, hỏi han sự tình như thế nào.
Tô Trì nói:“Lão tổ mẫu, không có gì .Chỉ là ngũ muội muội ham chơi, tảng đá kia trơn như vậy, nàng ta nhất định phải phô trương, tự mình ngã xuống .”
Lão phu nhân ừ một tiếng,“Nha đầu kia, càng ngày càng quậy, phải nhốt một thời gian mới được.”
Lúc này Tô Nhân Vũ từ bên trong đi ra, đại tiểu thư vội đi vào, cùng bọn nha đầu giúp Tô Mạt thay quần áo.
Tô Nhân Vũ nhìn nhị tiểu thư,“Kim Kết nói ngươi dùng cục đá bắn vào Mạt nhi?”
Nhị tiểu thư rơi lệ càng dữ dội hơn, quỳ mạnh xuống đất.
Tô Trì nhíu mi, khuyên nhủ:“Phụ thân, ta thấy rõ ràng, không phải nhị muội muội. Nhị muội muội quả thật thấy một con rắn, ta vốn muốn tiến lên bắt, muội ấy phản ứng mau một cước đá văng ra. Vậy con rắn đó chui vào lại trong giả sơn. Muội ấy đá văng một cục đá, khả năng là đã dọa đến ngũ muội muội .”
Tô Nhân Vũ nhìn nhị tiểu thư, mặt trầm như nước.
Trong mắt ẩn chứa sự tức giận.
Tô Trì lại nói:“Ba vị điện hạ đang còn ở đây, hơn nữa chuyện này vốn chính là ngũ muội chính mình không đúng. Thiên kim tiểu thư phải để ý hành động của mình. Ngũ muội muội tự mình trèo lên chỗ nguy hiểm như vậy, có thể trách nhị muội sao?”
Đôi mày rậm rạp của Tô Nhân Vũ giương lên, hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nói gì, mà là đi tiếp đón đám người thái tử, lại cảm tạ Hoàng Phủ Giác.
Hoàng Phủ Giác đã thay xong xiêm y của Tô Việt, hai người cao gần nhau, rất là vừa người.
Mặc vào trang phục thanh nhã thư sinh, Hoàng Phủ Giác nhìn chằm chằm nhìn vào mái tóc ướt đẫm, ngược lại càng lộ ra khí chất tuấn tú thanh nhã ôn nhu lại có thêm vài phần quyến rũ.
Khiến vài nha đầu liên tiếp cắn môi cười trộm.
Tô Nhân Vũ nói lời cảm tạ, lúc này thái tử nói muốn cáo từ, ngũ điện hạ cũng cáo từ theo.
Tô Nhân Vũ nói:“Điện hạ vẫn là thỉnh lưu lại chút nữa. Đợi đại phu đến đây, chẩn đoán qua, sau đó uống xong bát cang gừng nóng mới dời đi. Tuy rằng là tháng năm, nhưng nước trong hồ vẫn rất lạnh.”
Lúc này Kim Kết khóc sướt mướt chạy đến,“Lão gia, tiểu thư...... Tiểu thư bị thương rồi.”
Trái tim Tô Nhân Vũ như bị người ta mãnh liệt P0'p mạnh, việc xông đi.
Một lát sau, phái nha đầu đi tới nói hắn tạm thời không thể tiếp khách.
Không bao lâu đại phu đến đây, lên lầu chẩn bệnh cho Tô Mạt, lại đi xuống lầu xem mạch cho Hoàng Phủ Giác.
Hoàng Phủ Giác tuy rằng dáng người hơi gầy, nhưng thể chất rất tuyệt, xuống nước chút cũng không có gì bất lợi, chỉ giống như tắm nước lạnh một cái.
Lấy bếp lò tới hong khô tóc, thay quần áo sạch sẽ, sẽ ổn thôi.
“Tô tiểu thư thế nào rồi?”
Hoàng Phủ Giác hỏi vị Lưu đại phu kia.
Lưu đại phu lắc đầu,“Có chút không được tốt, bị kinh hách, hơn nữa nước hồ rất lạnh, thân mình tiểu thư lại mảnh mai...... Nàng trong xương còn có chút không đủ huyết khí từ lúc còn trong bụng mẹ chịu ủy khuất, hiện tại một khi bị cảm lạnh, càng khó lường. Về sau là tuyệt đối không thể lại ngâm nước lạnh, nếu không sẽ khiến cho bệnh cũ kia nảy mầm tai họa, sẽ không là việc nhỏ đâu.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc