Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 189

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Lão phu nhân vuốt đầu nàng,“Thật sự đứa nhỏ giỏi giang. Ngươi xem nhà chúng ta nhiều đứa nhỏ như vậy, ngươi có đầu óc kinh doanh nhất, cũng mệt lòng bệ hạ chiếu cố, chẳng những không trách cứ, ngược lại còn lớn ủng hộ nhiệt tình. Chúng ta cần phải cảm ơn mới tốt.”
Tô Mạt cùng đại tiểu thư vội ứng.
Vương phu nhân dâng trà cho lão phu nhân,“Nương, đây cũng là Trì nhi rất đắc lực ở trước mặt thái tử. Quý phi nương nương luôn cùng bệ hạ nói tốt rằng trong nhà chúng ta đám tỷ muội hiếu thuận hòa thuận, Quý phi nương nương cùng bệ hạ nói nhiều lần. Bệ hạ cũng có ấn tượng.”
Tô Mạt bĩu môi, đây là đang tranh công sao?
Vậy theo Vương phu nhân vừa nói, hết thảy mọi việc đều là bởi vì đại ca ở thái tử phủ, mà không phải cố gắng của các nàng?
Nàng thản nhiên nói:“Lão tổ mẫu, ta cảm thấy hết thảy đều là âm đức của tổ tông, cũng là sự tận tụy của phụ thân, còn có long ân oai nghiêm của bệ hạ.”
Lại đem công lao của Tô Trì đẩy ra ngoài.
Nếu không có tước vị của phụ thân, Tô Trì có thể được lựa chọn làm thư đồng thái tử sao?
Quả thực là si tâm vọng tưởng a.
Vương phu nhân biến sắc, hừ một tiếng nói:“Đại nhân nói chuyện, có phần ngươi xen mồm vào sao? Ngươi ở bên ngoài tùy hứng, làm cho trong nhà lo lắng hãi hùng cho ngươi, còn phải gánh sự mạo hiểm. Nếu không phải đại ca ngươi ở trước mặt thái tử một mình gánh chịu, chuyện Trần Lượng có thể dễ dàng liền giải quyết như vậy sao?”
Tô Mạt kinh ngạc nói:“Phu nhân lời này không đúng rồi. Tên tội quan kia không phải bởi vì ỷ thế hiếp người, ςướק của giữa ban ngày ban mặt, còn đoạt ngọc bội ngự ban mới bị kết tội sao?”
Triều đình đều phát xuống công hàm, nàng từ chỗ phụ thân cùng Hoàng Phủ Cẩn nghe được lời nói như vậy.
Như thế nào đến miệng Vương phu nhân này, lại thành công lao của Tô Trì?
Tô Trì chỉ cần không ở sau lưng cùng Tống gia gây ra trò quỷ thì tốt rồi.
Vương phu nhân bị nàng chọc cho tức giận đến sắc mặt xanh mét, nhìn về phía lão phu nhân.
Lão phu nhân hơi khép mắt,“Chuyện này đều qua rồi, không cần nhắc lại.”
Nhìn về phía Tô Mạt nói:“Nha đầu, hôm nay mời khách, có đi thỉnh thái tử cùng ngũ hoàng tử điện hạ hay không?”
Tô Mạt lắc đầu,“Lão tổ mẫu, chúng ta không phải nên tránh hiềm nghi sao. Dù sao cũng là thái tử cùng ngũ điện hạ, nếu bị người ta ở sau lưng nói kết bè kết đảng sẽ không tốt lắm.”
Vương phu nhân tức giận đột nhiên đứng lên,“Cái gì kết đảng không kết đảng, ngươi biết cái gì? Ngươi thỉnh nhị điện hạ tới sẽ không kết đảng sao?”
Lão phu nhân nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng,“Hắn tới nơi này, không phải là nhị điện hạ, là Tĩnh thiếu gia. Một người không quyền vô thế, kết cái gì đảng? Bệ hạ cũng không lo lắng, ngươi hao cái kia tâm làm gì?”
Nói Hoàng Phủ Cẩn như vậy, lại ngứa miệng hả.
Lão phu nhân hừ một tiếng, chọc giận tiểu ma nữ trước mắt này, nàng ta không chừng còn nghĩ ra biện pháp khó dễ, hiện tại nàng ta nếu muốn đối phó Vương phu nhân, kia còn không phải dễ như chơi đồ chơi sao?
Vương phu nhân lại không hiểu điều này, chỉ biết nói lão phu nhân về phe Tô Mạt, hừ một tiếng,“Lão phu nhân, phụ mẫu còn, nhi nữ tử như thế nào lại có tài sản riêng? Tiền thu của Hương lâu cũng nên đem lại trong phủ. Quốc Công phủ lớn như vậy, đông người nhiều việc, đều cần tiền lo liệu. Hơn nữa Trì nhi bây giờ còn ở thái tử phủ, phỏng chừng qua nửa năm lên nhậm chức . Đến lúc đó đi lục bộ, vẫn phải chuẩn bị. Nếu là trong tay không có tiền thì thành sao được. Hương lâu này vừa vặn có sẵn tiền thu, không giống như địa tô còn phải theo thời vụ. Kêu nha đầu kia xuất ra 5 phần tiền lời cho Trì nhi sử dụng, còn lại lấy ba phần cấp vào trong phủ, còn lại hai phần kia để nàng ta cùng đại tiểu thư quản cũng được. Nữ hài tử trong gia đình, lại không cần ra ngoài, lấy nhiều tiền như vậy làm cái gì? Muốn sinh sự sao.”
Đại tiểu thư bị nàng chọc giận đến Ng'n t phát run, môi run rẩy, một chữ cũng nói không nên lời.
Chỉ gắt gao lép bép miệng nhìn Tô Mạt, ý bảo nàng mau nói chuyện đi, chính mình thật là một câu cũng nói không nên lời .
Nhị tiểu thư nghe xong, lập tức nói:“Mẫu thân nói thật là có lí. Làm nữ nhân , vốn nên sẽ tuân thủ lệnh phụ mẫu. Không nên cùng phụ mẫu huynh đệ nội bộ lục ***c mới đúng.”
Lão phu nhân thế nhưng lại ngáy “ khò khò” ra một tiếng, giống như đang ngủ cái gì cũng chưa nghe thấy.
Tô Mạt cười lạnh, thản nhiên nói:“Muốn hay không tính sổ a? Tiền mở hoa viên, là tiền hồi ta cùng thất điện hạ tỷ thí, các ngươi đặt cược, Tĩnh thiếu gia kiếm được tiền. Hắn cho ta mượn, ta mượn đi mở hoa viên. Ngày đó các ngươi có từng bỏ ra một lượng?”
Lúc ấy nàng có hỏi qua, nhưng là bọn họ cảm thấy nàng luôn kiếm chuyện.
Hơn nữa một mảnh hoang vắng như vậy, trồng hoa cần một hai năm mới có tiền lời.
Cầm tiền cũng là chơi tát nước.
Cũng không ủng hộ nàng.
Kỳ thật nàng căn bản cũng không cần các nàng ta ủng hộ, vì chính là hôm nay, cho các ngươi bỏ tiền các ngươi không bỏ, nay kiếm được tiền, các ngươi lại muốn đến chia chác.
Chẳng lẽ các nàng ta coi mình là kẻ đần sao?
Nàng tiếp tục nói:“Các ngươi không ra tiền, ta mượn bạc người khác mở hoa viên, kiếm được một chút tiền, hiện nay mở ra Hương lâu. Mua hương liệu, thuê mặt bằng cửa hàng, mướn người làm công, việc nào cũng cần nhiều bạc. Ta trong tay cũng không đủ tiền, đợi vườn hoa tự mình sinh lời, còn phải mượn thất điện hạ một ít bạc. Nếu các ngươi muốn góp bạc cùng làm cũng được, trước tiên lấy ra bốn ngàn lượng bạc, ta lấp đầy khoản nợ của thất điện hạ. Sau đó cả nhà chúng ta kiếm được tiền rồi thì tự mình chia phần với nhau. Các ngươi thấy sao?”
Vương phu nhân nhất thời cứng họng, không nghĩ tới còn có chuyện như thế, thế nhưng...... Vừa nhìn thấy tiền ùa vào như nước, bên ngoài còn có nợ nần sao?
Không có khả năng, đều nói nàng ta mỗi ngày dùng sọt lớn đựng bạc vụn, mỗi ngày đi tiền trang đổi bạc ròng.
Lúc này bên ngoài có người tới báo thái tử cùng ngũ điện hạ, thất điện hạ tới.
Tô Mạt nhất thời nhíu mày, không thỉnh bọn họ, bọn họ tới làm cái gì?
Hoàng Phủ Giới không thành vấn đề.
Đứa nhỏ này lần trước vội tới chỗ nàng hỗ trợ, kết quả bị nàng trách móc, khiến hắn tức giận trở về tránh ở lãnh cung luyện roi.
Nàng thỉnh Hoàng Phủ Cẩn thay mình tặng một phần lễ vật cho hắn, nói cho hắn biết không phải nàng thật sự muốn mắng hắn, mà là quan tâm hắn, dù sao hắn là hoàng tử, không để ý đến thể diện cứ như vậy vung roi ra đánh kẻ thù.
Làm ra chuyện không tốt, hoàng đế sẽ trách tội hắn, thanh danh hắn cũng sẽ bị phá hủy.
Hoàng Phủ Giới cũng hết giận, quan trọng nhất là phát hiện ra Tô Mạt không có chán ghét hắn, lại vác vẻ mặt cao ngạo, ngẩng đầu ưỡn *** đến đây.
Hắn cũng kỳ quái, rõ ràng rất muốn cùng Tô Mạt làm bằng hữu, nhưng mỗi lần nhìn đến nàng lại luôn làm ra bộ dáng rất cao ngạo, khiến cho Tô Mạt giễu cợt hắn là đứa nhỏ chưa lớn, mỗi lần đều cãi nhau ầm lên cụt hứng bỏ về.
Tô Nhân Vũ dẫn người đi ra ngoài nghênh đón, thái tử chào hỏi nói:“Vừa mới đi Kinh Triệu Doãn nha môn một chuyến, Tô Trì nhớ muội tử, chúng ta thuận tiện ghé thăm.”
Hắn xoay chuyển ánh mắt, liền ngó ra phía sau thấy đại tiểu thư đang nắm tay Tô Mạt.
Nàng mặc áo màu xanh lam, kết hợp với chiếc váy màu vàng nhạt, càng tôn thêm vẻ thanh lãnh thoát tục, khí chất như hoa của nàng.
Mà người bên cạnh nàng là Tô Mạt, cũng đã bỏ đi nét non nót của trẻ con, chải kiểu tóc thiếu nữ, mặc chiếc áo màu hồng nhạt, một thân váy nguyệt sắc, xinh đẹp linh lung, ôn nhu đáng yêu.
Hoàng Phủ Quyết ở bên cạnh hắn cười nói:“Ta cùng với tam ca cùng nhau đi, nhưng thật ra khi về lại không trùng, không nghĩ tới lại có thể gặp ở bên ngoài, liền cùng nhau đến đây.”
Hoàng Phủ Giới làm sao có thể bình chân như vại nói chuyện như bọn họ được, hắn phóng ra mặt sau, nói với Tô Mạt:“Vậy đám khất cái sau đó như thế nào rồi?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc