Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 188

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Sản phẩm tơ lụa, lá trà, đồ sứ, khí cụ bằng sắt thiết, kỹ thuật, gạo và các sản phẩm khác của Đại Chu, đồng thời các mặt hàng khác từ Tây Vực đến như cây bông, chế phẩm từ lông dê, da, trì kẽm, bảo thạch, hương liệu, dược liệu đặc thù, ngựa, còn có vật phẩm các loại quý hiếm khác của các quốc gia đều bán.
Bọn họ đại bộ phận đều dùng phương pháp trao đổi vật, vật ngang giá chính là ngựa, lá trà, tơ lụa...
Tô Mạt chắc chắn trong đám người bọn họ có người bán Ô Kim đao của Mạc Vân quốc.
Những điều này đều do Hoàng Phủ Cẩn âm thầm hỏi thăm.
Rất nhanh, Hoàng Phủ Cẩn đem tin tức tìm hiểu được, ở trong cửa hàng cùng Tô Mạt thảo luận, đem tin tức nói cho nàng biết.
Trong bốn thương nhân, có hai người là từ Đại tần, Đại thực quốc đến, hai người còn lại, khẩu âm pha tạp, tựa hồ là hỗn huyết*( dòng máu pha trộn), rất nhiều địa phương đều rất quen thuộc, thậm chí các quốc đô ( thủ đô ) của các nước Mạc Vân quốc, Tây Kim quốc, Tuyết Nhạc đều rất quen thuộc tục lệ và phong cảnh con người nới đó.
Người có vóc dáng cao gọi là Thiện Chi, người có vóc dáng trung bình gọi là Tín Chi, tự mình đặt cho mình cái tên giống người dân Đại Chu, tự nhận là “Đại Chu thông” ( hiểu rõ mọi việc ở Đại chu).
Tô Mạt cảm thấy chính mình còn chưa vội, quan sát tiếp bọn họ thêm một đoạn thời gian nữa, nàng để Hoàng Phủ Cẩn chuyên tâm lưu ý mấy người kia.
Dù sao hoàng đế biết hắn làm việc ở Hương lâu, về phần làm cái gì, việc này hoàng đế không thể quản.
Hơn nữa dưới sự quản lý Tô Mạt, người khác hắt nước không tới được, trừ phi nàng cố ý cho phép.
Có đôi khi kẻ địch phái tới gian tế ngược lại có thể trở thành νũ кнí có lợi.
Người của Hoàng đế có mặt ở trong này, như vậy đối bọn họ cũng yên tâm, tự cho là hiểu mọi động tĩnh hướng đi của bọn họ, sẽ không tiếp tục gây rối chuyện khác nữa.
Nếu không thì càng không cho người của hắn tiếp cận tra xét, hắn lại càng tò mò, đến lúc đó người chịu thiệt lại là hắn.
Lăng Nhược cùng A Thành giám thị tên thám tử đó, phát hiện hắn cũng không thu được cái gì, mật báo với hoàng đế vài lần, cũng đều nói là mọi việc đều ổn.
Tô Mạt chỉ sai người âm thầm lưu ý hắn, trừ phi là chuyện thực cơ mật, không cần giấu hắn.
Dù sao nàng phải làm chuyện chân chính, cũng sẽ không để cho nhiều người biết được. Mọi việc ở chỗ Hình chưởng quầy, đương nhiên không có gì sợ người khác biết.
Mà trong khoảng thời gian này, nông trường của nàng bí mật cũng truyền đến một tin tức tốt, thủy tinh rốt cục cũng luyện thành rồi.
Lần này thành công không phải đơn giản làm ra thủy tinh, mà là có thể căn cứ yêu cầu của Tô Mạt, có thể làm ra những đồ có hình dáng như chai lọ thủy tinh.
Cuối cùng trong khoảng thời gian xấp xỉ ba năm, rốt cục đã thành công .
Đảo mắt đến đầu tháng năm, công việc làm ăn tại Hương lâu phát triển không ngừng, có Hình chưởng quầy quản lí tỉ mỉ, Tô Mạt đưa ra chiến lược, hợp tác rất thân mật khăng khít.
Hoàng Phủ Cẩn âm thầm quan sát đám người thương nhân Tây Vực cũng càng thêm nắm chắc, đã hợp tác lẫn nhau trao đổi rất nhiều mặt hàng như hương liệu châu báu lá trà tơ lụa, chỉ là về vấn đề ngựa và loan đao tạm thời không có đề cập đến.
Hoa lựu nở đỏ au, Tô Mạt thấy mọi việc ở Hương lâu đã ổn định rồi, liền có tâm tư khác.
Nàng phải nắm chắc thời gian.
Tìm ngày lành tháng tốt, Tô Mạt mấy bàn rượu ở sau hoa viên trong Hương lầu, thỉnh lão phu nhân cùng Tô quốc Công còn có các vị di nương cùng với các tiểu thư đến uống rượu ngắm hoa.
Còn thỉnh mọt gánh hát nhỏ xướng khúc cho không khí thêm náo nhiệt.
Từ lúc Tống Ngũ cùng Tống Dung Hoa bị Tô Mạt làm cho nhục nhã, đã bị Tống lão gia cấm túc ở nhà, nghe nói Tống Ngũ còn bị đánh cho toét ௱ôЛƓ.
Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa không thời gian để ý tới Tô Hinh Nhi, nàng ta được một đoạn thời gian ngoan ngoãn ở trong phủ.
Tô Nhân Vũ cùng Hoàng Phủ Cẩn, Tô Việt chơi cờ nói chuyện phiếm, lão phu nhân kêu nhóm người di nương cùng nhau đánh bài diệp tử.
Nhị tiểu thư nhìn thấy Tô Mạt cùng đại tiểu thư đang ở cạnh hồ xem cá chép bơi, đi qua đó, cười nói:“Nay có cái Hương lâu này, thanh danh của đại tỷ tỷ cùng ngũ muội muội lại càng thêm lan truyền rộng.”
Đại tiểu thư không xoay người lại,“ Thanh danh có cái gì đáng lan truyền lớn . Hương lâu là của ngũ muội muội, ta chỉ quản đến chơi, chẳng lẽ bên ngoài cũng biết?”
Nhị tiểu thư ngượng ngùng nói:“Tỷ tỷ điều hương giỏi như vậy, các phu nhân nhà khác tự nhiên sẽ biết. Tỷ tỷ điều ra hương liệu dâng lên, Quý phi nương nương, đều khen không dứt miệng.”
Đại tiểu thư nhìn Tô Mạt,“Đều là công lao của Mạt nhi. Ta cũng cái gì cũng không biết.”
Nhị tiểu thư hướng về Tô Mạt cười,“Ngũ muội muội quản lý Hương lâu có mệt hay không? Ta ngày thường ở nhà vô sự, cũng biết đùa nghịch bàn tính, thật ra có thể giúp muội một chút việc.”
Tô Mạt vẫn ghé trên lan can, đưa tay ném thức ăn cho cá vào trong nước, nghe nhị tiểu thư ý tứ, liền biết nàng ta muốn đến đây làm gì.
Nàng cười cười, cũng không quay lại, nhìn ảnh ngược trong nước,“Nhị tỷ muốn giúp thế nào đây?”
Nhị tiểu thư nghe giọng nói của nàng, giống như có thể thương lượng bèn nói:“Ta có thể giúp đỡ muội muội giám sát, tính sổ sách. Dù sao khoản này khiến người ta đau đầu. Trong nhà mẫu thân cũng thường xuyên kêu ta hỗ trợ quan tâm việc vặt, ta có thể làm được.”
Tô Mạt quay đầu hơi hơi cười nhìn nàng ta một cái, ánh mắt trong suốt so với ánh sáng trên mặt nước phản chiếu lại càng trong veo hơn, khiến tâm nhị tiểu thư như run lên, cảm giác như bản thân bị nhìn thấu.
Vẫn là da mặt dày, cười nói:“Ta giúp muội muội quản lý, muội muội tự nhiên không cần mệt như vậy. Ta cũng không cần nhiều, chỉ muốn được hai phần lợi nhuận là tốt rồi.”
Nàng nghĩ công việc làm ăn của Hương lâu tốt như vậy, Tô Mạt mỗi ngày lời đấu vàng, chính mình muốn hai phần, cũng không ít rồi.
Tô Mạt kinh ngạc nhìn nàng ta, nàng ta thật đúng là dám mở miệng a.
Nàng ta biết hai phần này là bao nhiêu bạc sao?
Nàng ta thật đúng là coi chuyện bạc như kiểu từ trên trời rơi xuống a.
Hai người bọn nàng là thân tỷ muội sao?
Nếu nói là tỷ muội, đại tiểu thư mới là tỷ muội của nàng, Hương lâu này nàng chiếm sáu phần, đại tiểu thư cùng nhị thiếu gia mỗi người hai phần.
Vốn đều là của nàng, nàng thích cho ai liền cho người đó, nhưng là quan hệ của nàng cùng đại tiểu thư, lại nghĩ đến nhị thiếu gia ở nhà không được coi trọng.
Về sau tước vị là của đại ca, gia sản cũng hơn phân nửa là của đại ca.
Nhị ca không thể không có khoản tiền thu nhập.
Hơn nữa nhị ca đọc sách giỏi, lại không cổ hủ có thiên phú kinh thương, cho nên nàng mới cho hắn hai phần lời.
Chính sáu phần của nàng, còn phải lấy ra số lượng nhất định làm lễ hiếu kính hoàng đế, thái tử, ngũ hoàng tử.
Tô Mạt hừ nở nụ cười một tiếng, nếu nàng ta muốn một tháng hai mươi lượng bạc, chính mình còn cứu tế được.
Nhị tiểu thư thấy mặt nàng biến sắc liên tục, liền nghĩ nàng tất nhiên là keo kiệt rồi, cười nói:“Muội muội nếu không nỡ tỷ tỷ cũng sẽ không để tâm. Dù sao người ૮ɦếƭ vì tiền tài, chim ૮ɦếƭ vì thức ăn. Thân sinh phụ tử đều có thể trở mặt thành thù, huống chi ngươi ta chỉ là tỷ muội?”
Tô Hinh Nhi nghe thấy bọn họ nói cái gì bạc, cũng qua đây.
Nhị tiểu thư cười lạnh, nói với Tô Hinh Nhi:“Tam muội muội vẫn là nên tùy mặt gởi lời.”
Nói xong xách váy tránh ra.
Không đợi Tô Hinh Nhi nói chuyện, đại tiểu thư lôi kéo Tô Mạt tránh đi, bên kia nha đầu nói lão phu nhân tìm tỷ muội các nàng đi nói chuyện.
Lão phu nhân ngồi ở trên phù dung sạp ( một loại giường nhỏ có điêu khắc hình hoa phù dung), Vương phu nhân ở một bên bộ dáng giống như ngủ, thời điểm Tô Mạt cùng các nàng đến, nàng ta vén lên mí mắt.
Lão phu nhân cười cười nói với Tô Mạt:“Nha đầu, đều lại đây ngồi đi. Hôm nay cơm no rượu say, lại có diễn xướng, náo nhiệt. Ta thực vui vẻ.”
Tô Mạt cười cười, thản nhiên nói:“Chỉ cần lão tổ mẫu thích là tốt rồi, cũng không uổng phí tâm tư của ta cùng tỷ tỷ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc