Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 187

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt hơi hơi nghiêng đầu, lườm hắn,“Để bọn họ đi theo ngươi không phải ngươi thành công rồi sao.”
Tên Hoa Tử cười hì hì nói:“Lão đại, vậy cũng không giống nhau. Các huynh đệ đối với ngươi sùng bái như nước sông cuồn cuộn......”
“Được rồi, được rồi......”
Tô Mạt ngắt lời hắn, nhìn Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt một cái, cười nói:“Chúng ta đi xem sao.”
Hoàng Phủ Cẩn ôm vai nàng, nói với tên Hoa Tử:“Ở nơi nào?”
Tên Hoa Tử chỉ chỉ,“Thanh Bình phường......”
Còn chưa nói xong, Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt đã không thấy đâu nữa.
Hoa Tử trợn mắt há hốc mồm, nhìn nhìn chung quanh, mọi người thế nhưng cũng không chú ý tới.
Đây, đây là người hay là quỷ a?
Hắn biết là có khinh công, nhưng cũng không có lợi hại như vậy chứ!
Quả thực......
Hoa Tử cảm khái ngàn vạn chạy chậm trở về.
Trong Thanh Bình phường có tòa đại viện rách nát, đám ăn mày đều tụ tập ở nơi đó, đang trong lúc trông ngóng chờ đợi, trong viện bỗng nhiên sáng ngời, tự nhiên xuất hiện hai người.
Nam nhân ngọc thụ lâm phong, sắc mặt lạnh lẽo, khí thế khi*p người.
Nữ nhân trong tay cầm mũ sa che mặt, dịu dàng dễ gần, xinh đẹp như tiên tử.
Lập tức có người thông minh liền dẫn đầu hành lễ,“Tham kiến lão đại, tham kiến lão đại......”
Đối với Hoàng Phủ Cẩn bọn họ trong lúc nhất thời không biết xưng hô như thế nào, nếu nói thẳng tướng công của lão đại, tựa hồ không tốt lắm.
Một lát sau, tên Hoa Tử thở hồng hộc tiến vào, vung đả cẩu bổng,“Ai nha, lão đại, ngươi, các ngươi cũng quá nhanh đi!”
Tô Mạt cười cười, sớm có người đưa đến ghế dựa cho bọn họ ngồi, còn có người dâng trà.
Đó lại là loại chén bạch sự thượng đẳng có lò gốm nổi tiếng, trà cũng là loại tốt của Túy Hương lâu.
Tô Mạt cười nói:“Các ngươi rất ra dáng a.”
Hoa Tử đắc ý vỗ vỗ иgự¢,“Đó là, thỉnh lão đại đến, có thể tệ sao.”
Hắn vừa hô hào, hơn một trăm tên ăn mày lập tức quỳ xuống, đông nghìn nghịt, tuy rằng đều đè thấp thanh âm, lại vẫn rất có khí thế,“Tham kiến lão đại!”
Tô Mạt xấu hổ, nàng bất quá là cho bọn họ mấy con gà để ăn, cái này liền biện thành ‘tiện nghi lão đại’ rồi.
Nàng vội đứng dậy hô:“Mau đứng lên, xin hỏi các ngươi là cái bang sao?”
Nàng kiếp trước xem tiểu thuyết nhiều quá rồi, thích nhất Hồng Thất Công, nghĩ đến đây, nàng thấy thật buồn cười, nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Cẩn, cười thoải mái vô cùng.
Tĩnh ca ca...... Cái bang.
Tĩnh ca ca...... Cái bang.
Ha ha, đáng tiếc nàng cũng không phải là Dung nhi.
Hoa Tử vừa nghe thấy,“Cái bang? Chúng ta khất nhi cũng có bang phái rồi? Cái bang tốt, đều nghe theo lão đại, về sau chúng ta chính là cái bang!”
Chúng ăn mày lập tức phụ họa.
Đều đem những thứ tốt mới kiếm được như thức ăn ngon rượu ngon trà ngon ra hiếu kính lão đại.
“Lão đại, trước kia chúng ta chính là chia năm xẻ bảy, chỉ để ý xin cơm, bị nhóm chưởng quầy thủ hạ của tên Tống Ngũ này khi dễ, buộc chúng ta đi làm chuyện xấu. Quấy rối người khác. Về sau, chúng ta không muốn như vậy. Chúng ta muốn chân chính tự do tự tại.”
Hoa Tử dẫn mọi người quỳ gối trong viện, đều nhìn về Tô Mạt phía trước.
Tô Mạt thấy áp lực vô cùng, bọn họ cùng nàng vốn là không có quan hệ gì, xem như không đánh không quen.
Nàng vốn chỉ thầm nghĩ hợp tác với bọn họ, mọi người theo như nhu cầu, nhưng hiện tại, bọn họ tựa hồ là đem tánh mạng thân gia đều giao phó trên tay mình.
Nàng đi đến trước mặt Hoa Tử, nhìn hắn một cái, nói:“Các ngươi nếu đi theo ta, ta chỉ có thể cam đoan, không bức các ngươi làm chuyện vi phạm lương tâm, chỉ cần ta có cơm ăn, sẽ không để các ngươi đói ૮ɦếƭ. Nhưng là ta cũng cảnh tỉnh các ngươi, các ngươi đi theo ta, cũng không chắc sẽ thoải mái hơn hiện tại.”
“Chúng ta không sợ!”
Hoa Tử lớn tiếng nói:“Từ nay về sau, ngươi chính là bang chủ khất cái bang của chúng ta, lời của bang chủ chính là mệnh lệnh.”
Tô Mạt kêu bọn họ đứng lên mà nói, đông nghìn nghịt như vậy mà quỳ xuống, làm cho nàng rất áp lực.
Nàng kêu Hoa Tử cùng vài tên đầu lĩnh họp lại,“Các ngươi nếu đã đi theo ta, ta muốn dạy các ngươi chiêu thức bảo mệnh. Không chỉ là vài thứ kia tập thể đang huấn luyện, vài người các ngươi xem như là trưởng lão, phải có bản lĩnh xuất chúng.”
Nàng nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn, cười nói:“Cẩn ca ca, có thể hay không dạy bọn hắn nỗi người một môn võ công? Giống như côn pháp a, chưởng pháp a, đao pháp , khinh công, cước pháp......”
Ở trong ấn tượng của nàng, Hoàng Phủ Cẩn chính là không có gì làm không được, mười tám món νũ кнí, mọi thứ tinh thông.
Nghe nàng gọi mình là Cẩn ca ca, cả người Hoàng Phủ Cẩn run lên, chỉ cảm thấy trong tim mình như tan chảy mềm oặt.
Lúc trước hắn mỗi khi bảo nàng gọi, nàng luôn trừng mắt, bĩu môi giống như hờn như giận nói:“Ca ca muội muội rất mắc ói a.”
Nhận thức của Tô Mạt là trước mặt người khác kêu còn được, hai người ở chung một chỗ, ca ca muội muội thật sự rất buồn nôn a.
Nàng tình nguyện gọi hắn là Hoàng Phủ Cẩn hoặc là Tĩnh thiếu gia!
Một bên khóe môi Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi xả ra một đường cong mờ, thanh âm thản nhiên như trước,“Đương nhiên có thể. Bất quá ta không thu đồ đệ, hơn nữa nếu là theo ta học khẳng định phải chịu khổ, phải thông minh.”
Mấy người ăn mày lập tức quỳ xuống như đệ tử hành lễ,“Cầu xin sư phụ truyền thụ công phu cho chúng ta!”
Tô Mạt vội nói:“Các ngươi chỉ gọi hắn Tĩnh thiếu gia là được rồi, đừng sư phụ này sư phụ kia.”
Nàng mới là giúp, hắn là sư phụ, vậy nàng chẳng phải đều là thấp hơn hắn một vai vế sao.
Hoàng Phủ Cẩn liếc nàng một cái, hơi hơi vuốt cằm,“Ta sẽ tìm thời gian đến truyền thụ.”
Mọi người lập tức hoan hô.
Tô Mạt lại nói:“Các ngươi cũng không nhưng gióng trống khua chiêng, càng không thể xuất hiện giữa đám đông. Mỗi một lần bất quá là tới bảy tám người thôi.”
Hoa Tử lập tức lĩnh mệnh,“Bang chủ, chúng ta ở bên ngoài còn có đến hai trăm huynh đệ.”
Tô Mạt nâng tay vuốt trán, hiện tại không phải dân chúng an cư lạc nghiệp sao? Như thế nào lại có nhiều khất cái như vậy?
Bất quá có bọn họ, thêm vào Hoàng Phủ Cẩn an bài người bí mật liên lạc, như vậy Thiên Ngoại Lái Hương liền chân chính trở thành tổ chức bí mật của bọn họ.
Mặt ngoài là Hương lâu, kinh doanh hương liệu cùng đồ cổ, như vậy có thể che dấu dễ dàng.
Những ngày kế tiếp, Tô Mạt cùng đại tiểu thư, nhị ca mấy người bọn họ mỗi ngày đi Hương lâu xem xét, đồng thời Hoàng Phủ Cẩn dẫn theo người bí mật truyền dạy cho bọn tiểu khất cái công phu, hơn nữa bí mật phái sáu thủ hạ thời gian dài lẫn vào đám khất cái, tiến hành đồng hóa, bồi dưỡng tố chất của bọn họ.
Chờ thời điểm Tô Mạt rất cần đến, bọn họ cũng có thể thực nhẹ nhàng đảm nhiệm nhiệm vụ.
Mà Tô Mạt còn nhớ đến chuyện loan đao* ( lưỡi đao hình cong) của Mạc Vân quốc.
Ở thời đại νũ кнí lạnh, đao kiếm là đồ vật vô cùng trọng yếu.
Có một thanh bảo kiếm là không khó, chuyện khó là có một đội ngũ sở hữu thần binh lợi khí.
Chuyện này nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn liên thủ làm, từ trong đám thương nhân Tây Vực này xuống tay.
Đám khách thương Tây Vực này đều đi thành đoàn đến Hương lâu xem hàng hóa, vừa xem vừa khen không dứt miệng.
Hương liêu ở nơi này, thoạt nhìn giống với loại hương của bọn họ, nhưng có loại tốt hơn của bọn họ.
Tô Mạt đóng giả một tiểu nha đầu, chỉ để Hình chưởng quầy đàm phán, nàng theo bàng quan đứng bên cạnh theo dõi tìm hiểu, có thể phân tích phẩm hạnh của đám khách thương này, danh dự cùng với thói quen, thậm chí là tình trạng kinh tế của bọn họ.
Rất nhanh, Tô Mạt tập trung bốn thương nhân Tây Vực, bọn họ thoạt nhìn rất có bản lĩnh, hàng hóa đầy đủ, cơ hồ không có loại hàng gì bọn họ không làm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc