Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 185

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng tiếp tục cười nhẹ rồi nói:“Mà Trần Lượng dựa vào danh tiếng của ngươi đến ςướק đoạt cửa hàng của ta, còn đoạt cả ngự ban thưởng ngọc bội của ta. Ngươi nghic hắn lấy cái kia làm gì? Khẳng định có mưu đồ. Nói không chừng là các ngươi Tống gia muốn mưu phản......”
“Tô Mạt, ngươi ngậm máu phun người!”
Tống Dung Hoa bị nàng làm cho tức giận đến sắc mặt xanh mét, hai mắt trợn lên.
Tô Mạt cười cười,“Tống tiểu thư đây là bị người ta nói trúng tim đen rồi sao, thẹn quá hóa giận ?”
“Ngươi đốn mạt, ngươi mới thẹn quá hóa giận, ngươi mới muốn tạo phản, chúng ta Tống gia là hoàng tộc, là nương gia( nhà mẹ đẻ) của hoàng quý phi, là nhà ngoại của thái tử, chúng ta căn bản không cần tạo phản cũng có thể hưởng vinh hoa phú quý mãi mãi, chúng ta cần gì tạo phản?”
Thấy nàng ta lúc này còn có thể nói ra lời nói hoàn chỉnh, Tô Mạt nhận ra nàng ta cũng không phải thật không đầu óc.
Cười cười,“Điều này không khiến ta nói, đều phải nghe theo bệ hạ. Tống gia các ngươi có thể sai khiến Kinh Triệu Doãn đến phong bế cửa hàng của ta, chẳng lẽ không có thể sai khiến hắn làm cái khác sao? Tỷ như xông vào cung......”
Nàng chậm rãi phun ra hai chữ, làm kinh sợ đám người ngồi phía trước mí mắt giật liên hồi.
Tống Ngũ ngơ ngác nhìn nàng, trước mắt làm sao có thể là một tiểu nha đầu, quả thực chính là tên ác ma.
Tựa hồ có thể nuốt chửng hắn bất cứ lúc nào.
Cho dù việc này hoàng đế sẽ không trách tội, nhưng ắt phải ảnh hưởng tới thái tử cùng Tống gia.
Đến lúc đó, đến lúc đó...... Chỉ sợ phụ thân sẽ đánh ૮ɦếƭ hắn.
Hắn cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Việc tư...... Giải quyết riêng như thế nào?”
Tô Mạt mỉm cười, đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn, đem ly R*ợ*u đặt ở trước mặt hắn,“Ngươi đem cái cốc này ăn đi.”
“A? Không có khả năng!”
Tống Ngũ thật sự nhảy dựng lên, hoảng sợ nhìn nàng.
Tô Mạt ha ha cười,“Lừa ngươi thôi.”
Mồ hôi trên mặt Tống Ngũ hãn, rơi lộp cộp xuống, chỉ cảm thấy sợ vãi cả ra quần.
Tô Mạt nhìn bọn họ liếc mắt một cái,“Ngươi sai người ta tới đập phá cửa hàng của ta, ảnh hưởng việc làm ăn của ta, làm cho ta bị thương, mất mặt, tâm linh bị tổn thương, nơm nớp lo sợ...... Ngươi hủy hoại danh dự của ta...... Ân, những chuyện này...... cứ từ từ tính.”
Nàng vẫy tay một cái, Hình chưởng quầy từ ngoài cửa tiến vào, trên tay cầm theo cái bàn tính, ót hắn bị người ta ***ng rách mộ mảng da, chảy máu, hiện tại băng bó thành hình dạng con thỏ.
Có chút buồn cười.
Nhưng tinh thần lại phấn chấn hăng hái, mười phần nhiệt tình, một bộ dáng muốn bỏ ra lớp băng bó trên cổ đánh cho tên Tống Ngũ một trận.
Hắn cầm bàn tính, gẩy lên gẩy xuống lạch cạch:“Làm hủy sân khấu, ba trăm lượng. Bàn ghế trong cửa hàng...... Ân, cộng thêm lần trước Tống tiểu thư phá hư , tổng cộng là một ngàn lượng, đánh đổ R*ợ*u và thức ăn cả đống bát đĩa...... Ba trăm lượng......”
“Láo, nói láo, thứ đồ gì mà đắt như vậy hả?” Tống Dung Hoa tức giận đến tiến lên phải bắt lấy bàn tính, cái này quả thực là lừa gạt người ta mà.
Bọn họ đây là muốn đến viếng thăm, lừa bịp tống tiền hoàng thân quốc thích.
Nàng, nàng muốn đi nói cho hoàng quý phi, nói cho cô cô của nàng, làm cho cô cô trừng trị Tô Mạt một trận.
Lăng Nhược đẩy một cái, đem nàng ta đẩy ra, lạnh lùng nói:“Vị tiểu thư này, ta thực ghen tị người có bộ dạng xinh đẹp đó.”
Nếu chọc vào nàng, không cẩn thận xẹt trên hai má vài đường, cũng không có người phụ trách a.
Tống Dung Hoa rùng mình một cái, bị sát khí trong mắt Lăng Nhược dọa cho sợ hãi.
Hình chưởng quầy tiếp tục:“ Tinh thần của Tiểu thư...... Tổn hại tinh thần phí năm ngàn lượng...... Phá hư danh dự phí...... Năm ngàn lượng...... Ảnh hưởng việc làm ăn..... Hai vạn lượng...... Kinh động ngũ hoàng tử ba vạn lượng...... Làm cho......”
Những thú như cái gì là tổn thất tinh thần phí đương nhiên là chủ trương của Tô Mạt.
Hình chưởng quầy nghe cũng chưa nghe qua, nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, nhưng quá kích động , nên vẽ không hoàn mỹ.
Tống Ngũ cả kinh miệng sùi bọt mép,“Ngươi, các ngươi là quân ςướק a!”
Tô Mạt cười nói:“Ngươi đi cáo quan a? Dù sao ngươi không đi ta phải đi. Ta có thể có nhân chứng đấy. A, Hoa tử! Không tiến vào hành lễ khấu báo vị ngũ công tử nào đó a?”
Tống Ngũ vội phủ nhận:“Ta không biết cái gì Hoa tử!”
Tô Mạt kéo cổ áo Tống Ngũ, từ trên ống tay áo của hắn xé nửa tấm vải, sau đó cầm tay hắn, sợ tới mức khiến Tống Ngũ nghĩ đến hắn sẽ bị cưa mất nửa cánh tay.
Hắn mang theo vài tên gia đinh, im hơi lặng tiếng mất tăm khẳng định bị bọn họ đánh hôn mê rồi.
Còn có đám chưởng quầy này nữa, rất đáng giận.
Bọn họ thế nhưng trở về bẩm báo, nói Tô Mạt bị bắt đi rồi!
Quả thực buồn cười a!
Tức ૮ɦếƭ hắn !
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt a!
Miên man suy nghĩ, cảm thấy ngón tay đau nhức, thế nhưng bị Tô Mạt lấy chủy thủ cắt mất một khối ***, bị đau đớn hắn oa lên một tiếng.
Lại nghĩ đến đầu ngón tay đã không có, muốn ngất xỉu đi.
Lại bị Tô Mạt lấy dao di qua di lại ở trên mặt,“Ngươi dám ngất xỉu đi, ta liền vẽ cho ngươi vài nét biến ngươi thành tên xấu xí quái dị.”
Tống Ngũ sợ tới mức lập tức tỉnh lại, Tô Mạt chỉ chỉ vào mảnh gấm vóc kia,“Ngươi nợ ta số lượng bạc tổng cộng là mười tám vạn bảy ngàn ba trăm sáu mươi bốn lượng ba tiền bốn phần năm phân tiền......”
“Ta cũng không lừa ngươi, còn tính ít đi cho ngươi nữa đó. Hơn nữa ta cũng biết ngươi có món tiền này. Ngươi mở mấy cửa hàng, kiếm được không ít. Cái gì mà tiệm vải Tống thị, cái gì tửu lâu khách sạn cái gì cửa hàng hương liệu, cái gì cửa tiệm hoa tươi, cái gì cửa tiệm sách, cái gì cửa hàng lương thực...... A, còn rất có năng lực a.”
Tống Ngũ thấy nàng đã nhìn rõ mọi chuyện của hắn thì khuôn mặt đen như đất, chỉ phải nơm nớp lo sợ chịu đựng cơn đau viết tên lên giấy nợ.
Bên kia Tống Dung Hoa tuy rằng không sợ chuyện này, nhưng cứ nghĩ đến ánh mắt *** của Lăng Nhược, muốn cắt rách mặt mình, nàng liền ngoan ngoãn.
Thở mạnh một cái cũng không dám.
Nàng còn nghĩ, chỉ cần đi ra ngoài được, lập tức kếu đám sát thủ xông lên, đem Tô Mạt bắt lấy, muốn bắt chước làm theo một phen.
Không đúng, nhất định phải cắt rách mặt nàng ta, để xem Hoàng Phủ Cẩn còn có thể thích nàng ta nữa không chứ.
Hừ, nơi này nhiều nam nhân như vậy, xem nàng không cho Tô Mạt biến thành......
Nàng đang miên man suy nghĩ, nghe Tô Mạt thản nhiên nói:“Tống tiểu thư đang nằm mơ ư?”
Tống Dung Hoa cả kinh a một tiếng, chống lại ánh mắt trong suốt của Tô Mạt, như là muốn xuyên thủng nàng vậy.
Không khỏi giật mình một cái.
Tô Mạt cầm lên tờ giấy nợ có vết máu, ném cho Lăng Nhược, bàn tay Lăng Nhược chụp lấy, phát ra nội lực, vết máu trên mặt giấy lập tức khô lại, biến thành màu nâu.
Thấy nàng thi triển chiêu thức công phu ấy, Tống ngũ càng sợ tới mức sắc mặt như đất.
Chính mình nhất định phải tìm một võ lâm cao thủ đến!
Nhất định phải giao tiếp cùng võ lâm!
Tô Mạt, hai ta thề không đội trời chung!
Tô Mạt lại chuyển hướng sang vài tên công tử bên cạnh, bọn họ sớm bị dọa vãi cả ra quần,“Cô nãi nãi, chúng ta, chúng ta viết, lập tức liền viết.”
Lại không thèm tiếc cắn nát đầu ngón tay của mình, lại không có cái gì để viết, hận không thể lập tức có chiếc Pu't.
Tô Mạt cười cười, giơ tay lên,“Thôi, ta cũng không phải tham tiền, không thích tiền của các ngươi, về sau ngoan ngoãn cho bổn cô nương nghe chưa, đừng làm ác trong kinh thành mà cho ta biết được. Tốt nhất đọc sách nhiều hơn, cố gắng tiến bộ, về sau kiếm cái công danh, làm mộ vị quan tốt. Coi như là không uổng công một phen khổ tâm của ta.”
Nàng làm ra một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép,“Các ngươi đi theo tên bại hoại này sẽ bị liên lụy tới, một chút lợi lộc cũng không có, đi nhanh đi.”
Mấy người kia như chiếu theo thánh chỉ, lại tự nhiên dập đầu vài cái, chạy cuống cuồng mất, cũng không quản đến đám tùy tùng bên ngoài còn đang hôn mê bất tỉnh, nghiêng ngả lảo đảo ***ng vào nhau chạy mất dép.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc