Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 184

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Phải biết rằng chức trách Kinh Triệu Doãn phải phụ trách trị an cùng chính vụ của thủ phủ, đồng thời lại có thể trực tiếp gặp hoàng đế, nói liền lục bộ cùng nội các, tuyệt đối không phải một tiểu quan.
Hoàng đế lại nhìn Tô Nhân Vũ liếc mắt một cái,“Nhạc Thiểu Sâm nơi đó, Tô ái khanh chỉ điểm nhiều hơn cho hắn.”
Tô Nhân Vũ lĩnh mệnh, thấy không còn việc gì nữa liền cáo lui, muốn trở về nhìn xem nữ nhi.
Mà Tống tả tướng bởi vì người con thứ ba trong nhà vừa trở về được hoàng đế khen ngợi, liền lưu lại tán gẫu một chút cùng bệ hạ.
Hoàng đế hơi hơi cười nhìn Tống tả tướng,“Trẫm là thật thích Tô gia nha đầu kia, thông minh lanh lợi, lại hiểu chuyện. Nàng ta muốn mởi cửa hàng, trẫm đương nhiên là ủng hộ phần nào đó, ai biết luôn luôn có chút khó khắn ......”
Tống tả tướng lập tức nói:“Bệ hạ, dưới chân thiên tử, thế nhưng cũng có kẻ dám quấy rối, đương nhiên phải xử lý cẩn trọng, nghiêm trị không tha .”
Hoàng đế cười mà không nói, một lát, nói:“Vẫn là tả tướng công đạo, trẫm, yên tâm.”
Mà Hương lâu của Tô Mạt cùng một con phố với Túy Hương lâu nhã gian, vài vị tuấn tú phú quý công tử tiểu thư đang ở uống trà nghe khúc ở đó.
Những người đó đúng là Tống Dung Hoa cùng với ngũ ca ca của nàng ta, Tống Thanh Dương -- cũng chính là người bị Tô Mạt bị đánh một trận ở học đường kia.
Bên cạnh còn có vài vị công tử, đều là đến nịnh hót Tống Ngũ, còn có mấy công tử giúp hắn ra sức.
Tống Ngũ đắc ý vung quyền,“ Tô Mạt có cái gì đắc ý chứ, nay sợ rằng đã bị nha môn lôi đi rồi.”
Vài người giả dạng xem náo nhiệt nhưng thật gia là chưởng quầy chỉ huy giám thị trở về bẩm báo, nói Tô Mạt bị bắt đi rồi.
Bọn họ hiện rất cao hứng a.
Hắn lại nới với Tống Dung Hoa:“Tiểu muội ngươi yên tâm, nam nhân giống Hoàng Phủ Cẩn như vậy, Ngũ ca sớm muộn gì cũng giúp ngươi thu phục, tùy tiện ngươi xử trí. Chờ ngươi chơi đã, quăng hắn ngay tại chỗ, không chừng hắn vừa khóc lóc vừa quỳ xuống *** chân cho muôi đó.”
Tống Dung Hoa mím môi, hai mắt sáng trong suốt,“Nhưng muội hiện tại rất muốn hắn.”
Tống Ngũ ôm gã sai vặt thanh tú xinh đẹp bên cạnh, hôn một cái,“Hiện tại ngươi còn nhỏ, muốn hắn làm gì? Ngươi là nữ hài tử, khác với ca ca. Ca là nam nhân, mười tuổi có thể đi ra ngoài chơi. Ngươi phải đợi thêm hai năm nữa.”
Tống Dung Hoa hừ một tiếng, không vui quệt miệng,“Ngươi không giúp ta nghĩ biện pháp, ta đây liền nói cho cha biết ngươi ở bên ngoài dưỡng ‘ông già thỏ’* ( một dạng trai bao thời cổ đại, tiểu bạch kiểm)! Xem phụ thân có đánh gãy chân của ngươi hay không!”
Tống Ngũ vội cầu xin tha thứ,“Hảo muội tử, ngươi đừng mách phụ thân a. Ta giúp ngươi là được rồi. Lần này Tô Mạt bị Trần Lượng bắt, bị bắt vào chỗ đó, thanh danh bại hoại. Làm sao còn xứng đôi với hoàng tử. Làm thiếp chỉ sợ cũng sẽ bị ghét bỏ. Nam nhân giống Hoàng Phủ Cẩn như vậy, cả người lạnh như băng, làm sao có thể chấp nhận nữ nhân không trong sạch như thế. Ngươi yên tâm đi. Không có việc gì đâu, cứ để Ngũ ca lo liệu.”
Bên cạnh một vị công tử nịnh hót nói:“Ngũ công tử là loại người nào, đó là việc dễ như trở bàn tay. Hơn nữa có thái tử điện hạ làm chỗ dựa, bọn họ là cái thá gì.”
Tống Dung Hoa bưng lên sảng khoái uống cạn một ly, nói:“Tam ca cũng không phải là thứ tốt lanh gì, Ngũ ca cũng phải giúp ta giáo huấn hắn một chút. Hắn cũng dám giúp đỡ Tô Mạt làm ta mất thể diện.”
Tống Ngũ hừ một tiếng,“Ngươi yên tâm, tên phế vật kia, ta khẳng định sẽ giúp ngươi.”
Vài vị công tử ngồi bên cạnh ngơ ngác nhìn nhau, không cho là đúng.
Tống Ngũ bất quá ỷ vào là con trai trưởng, thật nếu muốn so sánh với Tống Minh Dương, Tống Minh Dương người ta nay đã là người nổi danh bên ngoài.
Là môn sinh nổi danh thiên hạ.
Hoàng đế triệu kiến hắn, đã muốn cho hắn nhập vào Hàn Lâm viện, nay được phong làm nội các ‘ Bỉnh Pu't kinh lịch’ *( Giống như thư kí, trợ lí bây giờ, cổ đại chuyên ghi lại mọi việc bên cạnh hoàng đế), chức quan lục phẩm, tự do đi lại trong ngự thư phòng, là người tâm phúc trước mặt hoàng đế.
Tống Ngũ thấy bọn hắn kinh ngạc mặt lộ vẻ khinh thường, không khỏi giận dữ,“Như thế nào, các ngươi không phục sao? Các ngươi xem, không đến một tháng, ta sẽ khiến cho hắn cút đi.”
Tống Dung Hoa vỗ tay nói:“Hảo, mau đuổi hắn đi đi. Ta nghe bọn họ nói còn muốn gả Kha Kha cho hắn kìa. Bất quá là con vợ kế, thứ hạ lưu, làm sao xứng với Kha Kha. Nàng ta là hảo tỷ muội của ta.”
Tô Mạt muốn dùng ly gián kế ly gián các nàng, sau khi rời khỏi Hương lâu, Hoàng Phủ Kha bên cạnh nàng hơn nửa ngày, thề thốt, chính mình chưa từng bao giờ coi thường nàng. Các nàng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tuy rằng một người là công chúa một người là tiểu thư đại gia tộc, có thể sánh bằng thân tỷ muội còn thân hơn ấy chứ! Tống Dung Hoa hừ một tiếng, Tô Mạt muốn châm ngòi ly gián các nàng, không có cửa đâu!
Tống Ngũ hừ nói:“Ta cũng là ngự tiền thị vệ, hắn Tống Tam có gì đặc biệt hơn người, các ngươi đừng nâng cao chí khí người khác. Hắn bất quá là ỷ vào có quan hệ với Triệu tiên sinh thôi. Lão cổ hủ đó......”
“Cạch!” Cửa bị từ bên ngoài phá ra, có mấy người xông vào, đồng thời trong phòng tùy tùng của bọn công tử cũng bị người ta đánh choáng váng, ngổn ngang nằm trên đất.
Trước mặt là một thiếu nữ mặc chiếc áo màu vàng tơ thân váy màu nguyệt sắc, chải kiểu tóc song hoàn kế *( hai Pu'i tóc tròn, rẽ đôi), mặt mày xinh đẹp như tranh, hơi hơi cười lộ ra hai má lúm đồng tiền khả ái.
Một đôi mắt lấp lánh như đá đen bảo thạch, hút hồn cả người lẫn thần, làm cho người ta lập tức liền bị hấp dẫn.
Nàng chắp tay sau lưng, vui sướng hài lòng nhìn bọn họ,“Tống Ngũ công tử, Tống tiểu thư, các vị uống nhìn rất sung sướng a?”
Nàng chậm rãi đi lên phía trước, nhìn thoáng qua bàn thức ăn, nhịn không được xì một tiếng khinh miệt.
“Hiện tại là bất quá đúng giờ Thân, lẽ ra Tống Ngũ công tử còn đang ở trong cung trực ban vẫn chưa hết ban, như thế nào lại ở trong này uống hoa tửu ( uống R*ợ*u có kĩ nữ ngồi ) a?”
Tô Mạt thân thủ lấy ly R*ợ*u trong tay Tống Ngũ, là loại chén sứ thượng đẳng, một bộ cũng phải tốn vài chục lượng bạc áy chứ.
Tống Dung Hoa thở phì phì đứng lên, chỉ vào nàng lớn tiếng trách cứ nói:“Tô Mạt, ngươi muốn làm gì, đừng có mà quá kiêu ngạo!”
Tô Mạt giơ giơ mi lên, thản nhiên nói:“Tống tiểu thư, ngươi chỉ vào ta là đối với ta tôn trọng hay là không tôn trọng? Nếu không thích ngươi thì tại sao còn lấy những ngón tay chỉ vào chính ngươi nha. Ngươi xuất môn không mang theo đầu óc đi cùng, ngủ chưa tỉnh hả, ở trong này la ó. Ngươi có thấy mất mặt không hả ?”
Tống Dung Hoa bị nàng chọc cho tức giận đến một chữ cũng nói không nên lời lập tức ngồi ở trên ghế.
Tô Mạt đi đến bên người Tống Ngũ, cười hì hì nhìn hắn,“Tống Ngũ, mặt của ngươi đã khỏi hẳn chưa? Một đại nam nhân, học chả hay, cày chả biết, mỗi lần cùng nữ hài tử đánh nhau đều bị đấm cho mặt mũi bầm dập, ngươi có biết xấu hổ không a? Còn nữa, ngươi chơi trò “ âm mưu ngầm” với ta? Ngươi có biết hay không loại người không có đầu óc như ngươi, ta đều ngại mất mặt khi chơi đùa với ngươi a?”
Trên trán Tống Ngũ mồ hôi túa ra như tắm,“Ngươi, ngươi muốn làm gì hả?”
Bên cạnh vài tên công tử muốn lén trốn đi, lập tức đều bị A Lí vài cái ngăn lại, có hai tên biết quyền cước, kết quả đã bị người ta bẻ tay ném xuống đất.
Đều là loại công tử yếu ớt, cứ há mồm liền khóc, lại bị P0'p cằm.
Thẳng đến khi bọn họ cam đoan không khóc nữa, A Lí mới tha cho.
Vài người muốn khóc nhưng không dám khóc, đành nức nở.
Tô Mạt hiên ngang ngồi ở ghế trên, ung dung nhìn Tống Ngũ,“Ngũ tiểu tử, hai ta tính sổ đi, chuyện này là sao vậy?”
Tống Ngũ còn muốn kiêu ngạo, nhìn thấy A Lí vài người bọn họ, cũng không có biện pháp.
“Ngươi, ngươi nói là chuyện gì?”
Tô Mạt giơ giơ mi lên,“Thứ nhất, chúng ta giải quyết việc chung. Ta đi nói cùng bệ hạ, ngươi sai khiến Trần Lượng, mua chuộc đám khiếu hóa tử đến quấy rối......”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc