Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 183

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt giương mắt, thản nhiên nói:“Không có việc gì, ngươi cứ việc nói.”
Thấy nàng có bộ dáng trấn tĩnh thản nhiên, tên ăn mày rất bội phục .
Vươn mười Ng'n t ra, quơ quơ.
Tô Mạt cũng không đoán, chỉ thản nhiên nói:“Ta không thích chơi trò đánh đố.”
Ăn mày hì hì nói:“Một người một năm cấp cho mười con gà ăn là tốt rồi.”
Tô Mạt thổi phù một tiếng, thiếu chút nữa tự mình bị bản thân làm cho sặc. Đây -- đây quả thực không thể tưởng tượng nổi!
Có chút tiền đồ được không hả!
Nàng nhịn không được bật cười ha ha, hai tay bám chặt vào bàn mới không ngã xuống.
Tô Việt cũng là một ngụm nước trà uống vào liền bị văng ra ngoài, nhìn tên ăn mày, kinh ngạc hỏi:“Các ngươi đến quấy rối, liền vì mười con gà?”
Có thể có chút tiền đồ sao?
Ăn mày hừ,“Các ngươi đám người công tử con nhà quyền quý ăn no không có việc gì chỉ biết ve vãn tán tính, đánh nhau, làm sao biết được sự thống khổ của đám ăn mày chúng ta. Quanh năm suốt tháng chỉ ăn cơm thừa, mười ngày nửa tháng không nhìn thấy được đồ dầu mỡ, là rất vui sướng?”
Tô Việt cười nói:“Người chân tay đầy đủ, vì sao không đi tìm chút chuyện làm?”
Hoa tử liếc Tô Việt một cái, ra vẻ như kiểu ngươi tên công tử nhà giàu không biết đến tình cảnh dân gian khó khăn,“Vị công tử này, làm việc, luôn phải chịu người khác quản chế đúng không. Ngươi sáng tinh mơ phải dậy, không đến nửa đêm không được đi ngủ, còn muốn bị người khác soi mói đề phòng ăn trộm, thậm chí sẽ động tay động chân đánh chửi. Như vậy sẽ bị người ta nô dịch cả đời, có chỗ gì tốt? Nay như ta vậy, ta là khất cái, thiên nam địa bắc, ta tùy ý tiêu dao. Ta muốn đi đâu thì đi đó.”
Tô Việt hiểu, gật gật đầu,“Có đạo lý, khiếu hóa tử cũng là một môn học vấn. Giống như ta đi làm ăn mày, chỉ sợ một cái bánh bao cũng không kiếm được , liền ૮ɦếƭ đói.”
Ăn mày hì hì cười,“Không sao, công tử không cần làm ăn mày.”
Tô Việt giơ giơ mi lên, đương nhiên, chính mình đọc sách tập viết, cho dù không làm quan, trong nhà không có gia sản, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng cũng có thể gây dựng sự nghiệp riêng cho bản thân.
Tên ăn mày nói:“Công tử sinh ra đã tuấn tú, đến nhà địa chủ, làm ở rể cũng là được.”
Tô Mạt cười đến té ngã, vui sướng nhìn nhị ca gặp họa.
Tên thấy nàng cười đến không kiêng nể gì như vậy, một chút ra dáng tiểu thư khuê các cũng không có, không khỏi nói:“Tô lão bản, chúng ta nói chuyện giữ lời, về sau chúng ta huynh đệ đi theo ngài kiếm chút cơm.”
Tô Mạt gật gật đầu,“Ta thật sự có chuyện nhờ ngươi làm.”
Tên ăn mày chắp tay,“Thỉnh phân phó.”
Tô Mạt đứng dậy,“Trước hết mời các huynh đệ ăn cơm no, bữa cơm này không tính vào mười con gà, hết thảy tính của vào phần của ta.”
Tên ăn mày H**g phấn mặt mày rạng rỡ,“Được rồi, ta đi tiếp đón các huynh đệ.”
Tô Mạt nói:“Hôm nay các ngươi còn phải tiếp tục diễn trò, sáng mai ta còn có nhậm vụ mới giao cho các ngươi. Mỗi lần làm một nhiệm vụ, mỗi người thưởng cho một bữa thịt, gà vịt cá bò dê tùy ý chọn, ghi sổ. Ăn không hết năm sau ăn tiếp.”
Tên ăn mày H**g phấn lăn vài cái trên mặt đất, lập tức chạy vội xuống lầu.
Càn Thanh cung của Hoàng đế, Long Tiên Hương khiến cho người ta như say như mê.
Hoàng đế tựa nghiêng vào chiếc ghế dựa, cùng Tô Nhân Vũ, Tống tả tướng vài người bọn họ nói chuyện.
Lúc này tiểu thái giám tới bẩm báo,“Bệ hạ, ngũ điện hạ cầu kiến, nói là vì chuyện của Thiên Ngoại Lái Hương có người đến làm loạn mà đến.”
Hoàng đế cười cười, nhìn Tô Nhân Vũ, Tống tả tướng liếc mắt một cái,“Xem ra nha đầu kia gánh không được ? Cầu cứu đến đây? Ha ha ha!”
Có thể làm cho Tô Mạt nha đầu kia mở miệng muốn nhờ, cũng là chuyện mừng rỡ thôi.
Hắn sớm đã phỏng chừng khẳng định sẽ có người tới quấy rối, cho nên cố ý không cần quản, thả xem nha đầu kia có năng lực hay không chính mình xử lý loại sự vụ này.
Dù sao xử lý tình huống bất ngờ xảy đến đối với người trong cung người mà nói, đó là một loại năng lực phi thường quan trọng.
Hắn hỏi Lưu Ngọc,“Là lão ngũ đi làm ?”
Lưu Ngọc trả lời:“Bệ hạ, ngũ điện hạ nói thời điểm hắn đi đến đó Tô tiểu thư đã làm thỏa đáng, ngũ điện hạ cũng không hoàn toàn đều là vì chuyện đó đến.”
Hoàng đế kinh ngạc, Tô Nhân Vũ lại không yên, hắn vẫn luôn nhung nhớ nữ nhi, chính là hoàng đế sáng sớm đã gọi hắn đến, còn nói mặc kệ có chuyện gì cũng không cho hắn nhúng tay vào.
Tống tả tướng thì càng thêm không hiểu, một tiểu nha đầu, hoàng đế có phải quá để tâm rồi không?
Hắn chỉ quan tâm đến con đường chính trị làm quan, đế vị truyền cho ai, thái tử là cháu ngoại hắn, hắn vẫn luôn muốn lôi kéo Tô gia, cấu kết với hoàng quý phi muốn cho đại tiểu thư Tô gia gả cho thái tử làm thái tử phi.
Hôm nay hắn đến, cũng là vì làm mối thôi.
Nhưng hoàng đế lao chuyển hướng đề tài câu chuyện, chỉ cần hắn muốn mở miệng, hoàng đế liền đem đề tài chuyển sang hướng khác.
Một lát, Hoàng Phủ Giác tiến vào, thỉnh an hoàng đế, sau đó đem sự tình của Trần Lượng bẩm báo.
Vừa nghe thấy hắn đi Hương lâu vơ vét tài sản, còn đánh Tô Mạt, giựt tiền ςướק đò, thậm chí đem ngọc bội ngự ban của Tô Mạt cũng đoạt đi.
Mấy người đều rất là kinh ngạc.
Nhất là Tống tả tướng.
Kinh Triệu Doãn là người hắn tốn nhiều sức nâng đỡ, đối với thái tử mà nói, kinh thành, hoàng cung, bảo vệ hai khối trị an này, là phi thường trọng yếu.
Nắm giữ nơi này, đó xem như nắm giữ quyền thế, thậm chí......
Hoàng đế nhưng không có tỏ vẻ cái gì, vui giận không hiện ra sắc mặt.
Tống tả tướng trong lòng run sợ, lập tức đứng dậy hành lễ, tức giận nói:“Bệ hạ, ngũ điện hạ đây là ý gì?”
Ngụ ý, là Hoàng Phủ Giác cố ý hãm hại, muốn xóa sổ Trần Lượng, cài vào người khác.
Tô Nhân Vũ cũng buồn bực, nhưng là Trần Lượng dám gây tổn hại cho Mạt nhi, đó là chuyện không tha thứ được, hắn cũng hành lễ nói:“Vẫn thỉnh bệ hạ tra rõ.”
Hoàng đế ánh mắt uy nghiêm nhìn lướt ở trên mặt mấy người Tống tả tướng theo thứ tự đảo qua, hừ một tiếng,“Thân là mệnh quan triều đình, thế nhưng một lòng muốn mưu cầu tư lợi, có tư tưởng xấu!”
Mí mắt Tống tả tướng giật mạnh liên tục.
Hoàng đế nói với Hoàng Phủ Giác:“Ngươi đi cùng hình bộ Thượng Thư, Thị Lang, cùng nhau điều tra việc này, cần phải điều tra rõ.”
Hoàng Phủ Giác lĩnh mệnh.
Tống tả tướng vội hỏi:“Bệ hạ, Kinh Triệu Doãn không thể một ngày thiếu, y thần ý kiến......”
Hoàng đế ha ha cười nói:“Tống ái khanh lo lắng quá rồi, trẫm nói để cho phó thủ Nhạc Thiểu Sâm tạm thời đảm nhiệm chức vụ Kinh Triệu Doãn.”
Lời Hoàng đế vừa nói ra, Tống tả tướng cũng không biết ý tứ của hắn .
Nhạc Thiểu Sâm này nguyên bản là phó tướng của Hoàng Phủ Cẩn, hai người ở chiến trường đồng sinh cộng tử.
Nhưng là sau một hồi huyết chiến ở đối nước Mạc Vân, Đại Chu đại thắng, nhưng cũng phải trả giá thê thảm.
Trừ bỏ chủ tướng Hoàng Phủ Cẩn ra, vô số tướng sĩ phải bỏ mạng.
Sau đó Nhạc Thiểu Sâm mật báo, Hoàng Phủ Cẩn ở trong quân đội cay nghiệt thiếu tình cảm, xa xỉ lãng phí, thường lấy việc *** làm vui, khiến cho những binh sĩ tiếng oán than dậy đất.
Hoàng đế bởi vậy trách phạt Hoàng Phủ Cẩn, tước đoạt hết thảy công lao của hắn, thậm chí điều hắn đi làm thị vệ trong hoàng cung để răn đe.
Mà tên Nhạc Thiểu Sâm kia, bởi vì tố cáo chủ tướng, mặc dù có công, nhưng cũng có tội, lấy hạ phạm thượng.
Bị phạt đánh gậy trừ bổng lộc, giáng hai cấp, sau lại ở Ngũ Thành làm binh mã tư, lại sau lại được lên chức đi Kinh Triệu Doãn nha môn này, vài năm này liên tiếp thăng chức hiện nay làm phó chức.
Hoàng đế làm cho hắn tạm thời giữ chức Kinh Triệu Doãn là có ý tứ gì?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc