Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 182

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hắn đem ngọc bội dùng cẩm khăn bao lại, phải làm làm chứng vật trình lên.
Quay đầu xem Tô Mạt ngồi ở trên ghế, Tô Việt vây quanh nàng thân thiết hỏi đông hỏi tây, *** hắn đột nhiên căng thẳng, không hiểu chính mình cảm thấy sao nữa......
Hắn bắt buộc chính mình quay đầu, lại nghe Tô Mạt nói:“Ngũ điện hạ!”
Hoàng Phủ Giác trở lại, đi đến trước mặt Tô Mạt, cười cười,“Vừa nghe tin tức, ta liền sai người cho truyền tin Tô Việt, chúng ta liệu định ngươi có đối sách , cho nên vẫn đắn đo thời gian, chờ đến xem náo nhiệt. Quả nhiên......”
Bất quá vẫn là bị nàng làm cho kinh ngạc một phen.
Hắn tính đến nàng có vài chiêu, người của hắn phái đến cũng nhìn thấy nàng phái người bắt hết những kẻ giả khách hàng có dụng tâm khác, cũng nhìn thấy Trần Lượng đến.
Trần Lượng tới, hắn chỉ biết nàng muốn thu lưới rồi, liền cùng Tô Việt tức khắc tới đây, tìm hiểu được Trần Lượng đi theo vào đại sảnh, hắn chỉ biết bản thân mình đến lúc ra tay rồi.
Hết thảy đều tính đúng rồi, chính là tính sót một chút, nhìn nàng bị người ta đánh, hắn thế nhưng thoáng cái mất năng lực tư duy.
Xem ra...... Hắn thật sự đối với bản thân quá buông thả đi.
Tô Mạt da mặt dày, không chút đỏ mặt nào chỉ tội Trần Lượng.
Đơn giản nói là hắn đến vơ vét tài sản, bắt nàng đưa cho hắn nhất vạn lượng bạc, hắn sẽ không truy cứu, nếu không sẽ bắt lấy nàng nhốt vào ngục.
“Hắn còn uy hiếp ta, nếu không cho hắn tiền, cho dù phụ thân là Quốc Công cũng cứu không được ta. Còn nói đến người nào xử người đó. Ta nói ta có ngọc bài của bệ hạ, ai biết hắn...... Hắn......”
Kỹ thuật diễn của nàng tỉ mỉ, cực kì thật, biết nàng đang diễn trò là Hoàng Phủ Giác cùng Tô Việt đều phải hoài nghi ánh mắt của mình.
“Hắn liền nói bệ hạ có năng lực thì sao, bệ hạ chỉ có thể quản chuyện trong cung, quản không đến ngoài cung . Kinh thành là địa phương hắn quản......”
Trần Lượng bị nàng làm cho sợ tới mức, một hán tử cao lớn vạm vỡ, vậy mà ૮ɦếƭ giấc đi.
Hoàng Phủ Giác vung tay lên,“Đưa hắn mang đi hình bộ. Đưa Tô tiểu thư hồi phủ.”
Tô Mạt nhíu mi nói:“Ta không cần hồi phủ. Đây là cửa hàng của ta, xảy ra chuyện còn chưa có xử lý tốt, ta như thế nào có thể đi?”
Hoàng Phủ Giác bất đắc dĩ nói:“Ta giúp ngươi lo liệu bên trong, đương nhiên sẽ không có chuyện gì cả.”
Tô Mạt lắc đầu,“Vậy không được. Lần này dựa vào ngươi, ta đây lần sau dựa vào ai?”
Hoàng Phủ Giác thiếu chút nữa bật thốt lên tiếp câu của nàng, liền vội ngưng lại.
Dừng một chút, cười nói:“Chuyện của ngươi, chính là chuyện của chúng ta, chẳng lẽ sẽ để mặc kệ sao? Phụ hoàng đã bảo ta cùng nhị ca giúp ngươi.”
Tô Mạt nhảy lên, cười cười, đi đến trước mặt Hoàng Phủ Giác nói:“Ngũ điện hạ, Kinh Triệu Doãn là một vị trí tốt a.”
Hoàng Phủ Giác nheo mắt, cúi mắt nhìn nàng,“ Ý tứ của Mạt nhi là?”
Tô Mạt giơ giơ đầu lên,“Ta không có ý tứ gì, ta chỉ là nói thật sự là một vị quan tốt, đáng tiếc, Trần Lượng không được rồi......”
Nàng cái này gọi là gậy ông đập lưng ông!
Hắn muốn cho nàng làm ra chuyện tổn hại đến mặt mũi hoàng đế, như vậy nàng nay đã làm cho hắn tổn hại không còn đất dung thân nữa.
Chẳng lẽ hoàng đế còn có thể để hắn làm Kinh Triệu Doãn?
Coi nhu chưa từng phát sinh qua?
Những lời này, cho dù hắn chưa từng nói qua, nhưng có nhiều quan viên trong lòng chính là nghĩ như vậy.
Hoàng đế há có thể không biết?
Vừa vặn cho hoàng đế một cơ hôi cái Kinh Triệu Doãn nanh vuốt của Tống gia này bẻ mất đi!
Tống Dung Hoa dám đắc tội với nàng, tới tận cửa khiêu khích.
Nếu bọn họ dám giở trò sai đám khiếu hóa tử đến làm hỏng ngày khai trương đại cát đại lợi của nàng, vậy thì tốt thôi, nàng liền nhổ răng của bọn họ, làm cho bọn họ đau đớn phải lôi cả ‘ nương’ ra chửi thôi!
Nàng hướng Hoàng Phủ Giác vái chào,“Ngũ điện hạ, ta còn có chính sự, ngươi tiến cung cùng bệ hạ trần thuật tình hình thực tế đi. Ta phải đi giải quyết cho xong chuyện còn lại.”
Nói xong nàng nói với Tô Việt:“Nhị ca, ngươi phải lưu lại giúp ta nha.”
Tô Việt cười nói:“Đương nhiên, nguyện vì tiểu muội cống hiến sức lực.”
Tô Mạt lập tức dẫn người đi .
Hoàng Phủ Giác kinh ngạc nhìn nàng, trong đầu “ong” một tiếng, việc nâng thủ xoa xoa ót,“Bản thân không phải bị thần kinh rồi chứ.”
Nha đầu này......
Thời điểm Tô Mạt nhìn đến đám kia ăn mày, liền lập tức đã nghĩ tới đối sách, đối phó xong với hậu thuẫn có vũ lực của bọn chúng, còn lại đám khiếu hóa tử này, vậy đã có thể dễ đối phó rồi.
Đám ăn mày này nhìn Trần Lượng bị người mang đi, lập tức cảm thấy không tốt, còn có người rút lui.
Kết quả lúc này có người vội vàng đến truyền tin,“Công tử cho các ngươi một nửa người trấn thủ ở đây, một nửa người rút trước.”
Đám ăn mày này vừa nghe, nghĩ một chút, lập tức đều nhìn về phía người kia.
Người đến truyền tin giương mi, hướng đến trên lầu ra hiệu.
Tô Mạt lập tức ra dấu cho bọn A Lí, bọn họ chuẩn xác nhấc một tên ăn mày không chút thu hút nào quỳ rạp trên mặt đất giả ૮ɦếƭ bắt đứng lên, trực tiếp phi thân lên lầu.
“Bịch” , ném hắn trên mặt đất.
“A. ***!”
Tên ăn mày kia nhảy dựng lên.
Thế nhưng mi thanh mục tú, nếu không phải bộ dạng lưu manh côn đồ, cũng là một thiếu niên môi hồng răng trắng tuấn tú.
Tô Mạt bĩu môi, lạnh lùng nói:“Cho ngươi hai con đường, một là quy thuận ta, ta có thể dưỡng các ngươi trên dưới một trăm người. Hai là trực tiếp giết các ngươi, giết hết cả nhà các ngươi, giết tất cả người bên cạnh quan tâm các ngươi!”
Nàng nói được rất nhẹ, thực nhạt, giọng điệu bình thường, trên mặt còn lộ vẻ cười nhợt nhạt.
Nhưng ăn mày kia liền cảm thấy giống như là đang bị mụ dạ xoa đe dọa khiến toàn thân lạnh lẽo phát run.
Tục ngữ nói kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Bên kia nghĩ rằng đó là kế sách không chê vào đâu được, kết quả bị người ta phá giải không tốn quá nhiều hơi sức.
Nữ nhân này......
Cả người tản ra sự quyết đoán khiếp người, quả thực là Tu La đến từ địa ngục.
“Ngươi tên là gì?” Tô Mạt cho hắn một nấc thang.
Hắn nuốt nước miếng, tròng mắt vừa chuyển, cười hì hì nói:“Tiểu mỹ nhân, ta thích nhất cùng tiểu mỹ nhân giao tiếp . Ta gọi là Hoa tử.”
Tô Mạt cũng không giận, cười cười,“Hoa tử, trả lời ta vấn đề thứ nhất.”
Tên ăn mày vẫn cười hì hì, lộ ra hàm răng trắng bóc,“Tiểu mỹ nhân, ta trả lời ngươi a. Ta rất thích giao tiếp với ngươi.”
Tô Mạt nhướng mày,“Được!”
Tên ăn mày vẫn cười hì hì như trước, nay đáp ứng yêu cầu hợp tác với Tô Mạt rồi, hắn liền cảm giác trên người nàng hiền hậu dịu dàng, tựa như một cái Pu'p bê sứ rất tinh xảo, một chút sát khí cũng không có.
Hắn chỉ biết, nàng là thật tâm muốn hợp tác .
“Ngươi thông minh như vậy, như thế nào lại phải hỏi ngược ta chứ? Người chỉ huy chúng ta, bất quá là một cái lão bản bình thường, nói là ngươi mở cửa hàng, ảnh hưởng tới việc làm ăn của bọn họ, muốn quấy rối ngươi không cho làm ăn. Nhưng ta là ăn mày thông minh tuyệt đỉnh, khẳng định biết sau lưng có người, nếu không thì tại sao có thể mời được Kinh Triệu Doãn nha môn chứ?”
Tô Mạt không nghĩ tới tiểu khất cái này thế nhưng còn rất tinh tường, không khỏi nhìn với cặp mắt khác xưa. Nàng gật gật đầu,“Bọn họ cho ngươi điều kiện gì, ta cho gấp bội.”
Ăn mày ghé sát vào nàng, một đôi mắt sáng trong suốt đặt trên khuôn mặt toàn bụi bặm lại phá lệ sáng ngời,“Ngươi sẽ không sợ ta giở trò công phu sư tử ngoạm sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc