Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 180

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Trong lúc nhất thời tình cảm quần chúng bị xúc động, thậm chí có người bắt đầu đem những món đồ trên bàn của Hương lâu bày ra bên ngoài bắt đầu đập loạn xạ.
Tô Mạt lại phân phó người, đem vài quần chúng xem xáo nhiệt bên ngoài có dụng tâm kín đáo cũng tìm cơ hội bí mật bắt lại.
Nàng đứng dậy, duỗi lưng, duỗi cánh tay, tuy rằng không lộ rõ rằng, nhưng là nàng mẫn cảm cảm thấy có người ở bên người nàng đang giăng võng.
Vô số lần muốn gây khó dễ cho nằng kết quả không động được đến vạt áo của nàng.
Cho nên mới sẽ vận dụng thủ đoạn ti bỉ như vậy.
Như vậy lần này, cho dù không khiến đối thủ mất xác, cũng muốn bẻ đi cái răng ửa của hắn!
Nàng lập tức H**g phấn lên, ánh mắt sáng ngời, như là dã thú thấy con mồi nghiến răng soàn soạt.
Thần sắc Hoàng Phủ Cẩn chững lại, nghiêng tai lắng nghe một chút,“Kinh Triệu Doãn nha môn dẫn người đến đây.”
Tô Mạt cười cười, quay đầu nhìn hắn,“Tĩnh thiếu gia, Kinh Triệu Doãn nha môn ngày thường quan hệ với ai tốt?”
Hoàng Phủ Cẩn ừ một tiếng,“Hình bộ Hải Thị Lang.”
Tô Mạt gật gật đầu,“Hải Thị Lang này, là môn sinh của ai?”
Hoàng Phủ Cẩn đuôi lông mày giương lên,“Hải Thị Lang ngày thường kết giao với người khác không nhiều lắm, nhưng hắn là môn sinh của môn sinh Tống Thụy Thành.”
Tống Thụy Thành chính là tả tướng, nhi tử của lão tướng quân.
Tô Mạt thản nhiên cười khẽ,“Tĩnh thiếu gia ngày thường cũng không quan tâm chính sự, cũng không kết giao với người khác. Cũng biết cũng rất nhiều chuyện a.”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng, trong lúc nhất thời không rõ cho nên, Tô Mạt cầm tay hắn, ôn nhu nói:“Hải Thị Lang này, khẳng định có quan hệ tốt với người, vị tất chính là Tống gia. Ngươi phải giúp ta điều tra.”
Hoàng Phủ Cẩn đảo khách thành chủ nắm tay nàng, nhẹ nhàng nắm chặt, lập tức buông ra, đứng dậy nói:“Ta liền đi.”
Tô Mạt hướng hắn vẫy vẫy tay,“Yên tâm đi, ta tự mình có thể lo liệu.”
Đột nhiên, phía dưới truyền đến một roi quất lanh lảnh, thanh âm trong trẻo của thiếu niên phẫn nộ truyền đến,“Vô liêm sỉ, thanh thiên bạch nhật, dám xuất đầu lộ diện gây rối. Nếu ai cũng như thế, chẳng lẽ người đứng đắn còn không có thể làm ăn đàng hoàng sao hả?”
Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn vội từ cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy Hoàng Phủ Giới cưỡi trên lưng ngựa, vẻ mặt lạnh lẽo trầm ngâm.
Tuổi còn nhỏ, lại có một phong thái uy nghiêm, chính khí hào hùng .
Tô Mạt cười một tiếng,“Hắn như vậy, thật giống một tiểu tướng quân chính nghĩa.”
Hoàng Phủ Cẩn nhếch khóe môi một cái, ánh mắt sâu kín nhìn nàng,“Không được quá gần gũi hắn.”
Tô Mạt buồn cười, liếc xéo hắn một cái,“Ngươi ghen sao?”
Hoàng Phủ Cẩn thấy nàng chen chúc giữa mình và cửa sổ, cúi đầu, nhìn chằm chằm nàng, khẽ cắn môi, nhẹ nhàng nói:“Nàng muốn cho ta ghen sao? Sẽ rất đáng sợ đấy.”
Trái tim Tô Mạt mềm nhũn, vội cúi đầu, né tránh ánh mắt thâm thúy của hắn, sẵng giọng:“Ngươi đi nhanh đi, toàn nói chuyện không liên quan gì hết. Lcus về ta tính với ngươi chuyện của Tống Dung Hoa.”
Hoàng Phủ Cẩn ủy khuất nói:“Ta cùng nàng ta nói cũng chưa nói qua hai câu, như thế nào lại tính trên đầu ta?”
Đầu Tô Mạt lệch sang một bên, hừ một tiếng,“Ta đây mặc kệ. Dù sao nàng ta nhìn ngươi mê đắm, ta đây không thích.”
Hoàng Phủ Cẩn vội xoay người phi thân biến mất, nói đạo lý với nàng, hắn không phải là đối thủ, nàng nếu giở trò vô lại, hắn chỉ có nướ bị khi dễ mà thôi.
Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Chờ Hoàng Phủ Cẩn đi không bao lâu, Kinh Triệu Doãn Trần Lượng đã dẫn bộ đầu sai dịch lớn nhỏ cưỡi ngựa chạy lại đây.
Tô Mạt cảm thấy mừng thầm: Mắc câu.
Đang trong thời điểm không biết địch nhân là ai, lửa cháy đổ thêm dầu, đả thảo kinh xà, là có thể xem tướng số, tìm đúng kẻ địch.
Rất nhanh A Lí cùng A Tùng trở về bẩm báo:“Tiểu thư, những người đó có quản gia của Ngưng Lộ các, còn có tiệm hoa tươi Hoa Mãn giật dây sai khiến, còn có một cửa tiệm trân khí ( cửa hàng bán dụng cụ) ......”
Tô Mạt hơi hơi vuốt cằm, đã tra được bọn họ bị ai sai khiến chưa?
A Lí lắc đầu,“Bọn họ khăng khăng nói là đi xem náo nhiệt, còn nói bởi vì công việc buôn bán xung đột, ghen tị tiểu thư, sợ tiểu thư ςướק công việc buôn bán của bọn họ, cho nên kết phường kết phái đến xem náo nhiệt .”
Tô Mạt tỏ ý bảo bọn họ đem mấy người kia thả ra, A Lí lập tức đi làm.
Tô Mạt lại đi trở về bên cửa sổ, bên kia vài tên ăn mày bị Hoàng Phủ Giới quất cho bò lăn bò càng trên đất, cũng có người bắt đầu vây công hắn.
Đứng ở trên lầu nhìn xem rõ ràng, thấy dưới lầu có người vụng trộm triển khai công kích Hoàng Phủ Giới, Tô Mạt không muốn hắn phá hư kế hoạch của chính mình, gọi A Lí tới,“Bắt hắn lên đây cho ta.”
A Lí cười cười, từ bên hông rút ra một đoạn dây dài, nới với Tô Mạt:“Tiểu thư hơi lùi chút.”
Tô Mạt vội né tránh, chỉ thấy ngân quang chợt lóe, Hoàng Phủ Giới đang ngồi trên ngựa vung tay còn không kịp hạ xuống lập tức đã bị dây thừng trói trụ, lập tức xả kéo lên, đúng lúc mấy người vừa mới lặng lẽ triển khai công kích hắn, đâm ra chủy thủ cũng rơi vào khoảng không.
Tô Mạt phân định rõ ràng, cất giọng lạnh lùng nói:“Cứ đánh mấy tên biết võ công kia tàn phế rồi tính tiếp!”
Mấy tên thủ hạ của A Lí lập tức đi làm, phi thân xuống đất, không thấy dùng loại binh khí gì, quyền cước đấm đá, chiêu nào cũng lợi hại, vài tên tay cầm chủy thủ cùng ám khí lập tức bị đánh cho xương tay đứt gãy, kêu thảm thiết lăn thành một đám ở trên đất.
Lúc này Trần Lượng cũng đã đến dưới lầu, lập tức sai nha dịch tiến lên bắt người.
Hoàng Phủ Giới bị A Lí tha lên, vừa muốn lên tiếng mắng to, liền thấy đôi xinh đẹp mắt của Tô Mạt lạnh lùng trừng mắt hắn, hắn vội hỏi:“Tô Mạt, ta đến giúp ngươi. Ta đi tìm Ngũ Ca, hắn lại không ở trong cung.”
Không phải không ở trong cung.
Là trường hợp như vậy, không thích hợp ra tay.
Ngũ điện hạ thế mà là người xem xét thời thế giỏi nhất.
Tô Mạt cười lạnh,“Ngươi vừa lên đến liền vung roi quất người, đây là đặc quyền của hoàng tử công chúa các ngươi sao?”
Cùng Hoàng Phủ Kha và Tống Dung Hoa thật đúng là giống nhau!
Khuôn mặt xinh đẹp Hoàng Phủ Giới lập tức đỏ lên, khó hiểu nhìn Tô Mạt, hắn là đến hỗ trợ, như thế nào nàng chẳng những không cảm kích, ngược lại nàng còn châm chọc hắn như vậy?
Hắn nghĩ không thông, không khỏi nhíu mày, ủy khuất tức giận nhìn nàng.
Tô Mạt hừ một tiếng,“Ngươi có biết hay không, nếu hỗ trợ mà không động não, sẽ làm trở ngại thêm chứ không giúp được gì, chẳng những sẽ hại ૮ɦếƭ chính ngươi, còn có thể hại ૮ɦếƭ ta, hại ૮ɦếƭ người khác, hại ૮ɦếƭ rất nhiều người. Hôm nay ngươi giết một tên ăn mày, chỉ cần sự tình bị làm lớn ra, dư luận gây xôn xao, bệ hạ không thể không dùng đến chiêu ‘thiên tử phạm pháp, tội cũng như dân thường’, vậy ngươi thảm rồi. Ngươi có biết không hả!”
Nàng tức giận với hắn, khí thế khí thế bức người, Hoàng Phủ Giới cả kinh một câu cũng nói không nên lời.
Hắn không muốn bị nàng xem thường, mỗi ngày cố gắng đọc sách, cưỡi ngựa bắn tên, để có một ngày đứng ở trước mặt nàng, có thể khiến nàng ngưỡng mộ, khiến nàng bội phục, khiến nàng vui lòng phục tùng.
Nhưng là......
Hắn thất bại thảm hại.
Gục đầu xuống, thương tâm cực kỳ.
Hắn cởi xuống dây thừng trên người, phẫn nộ nói:“Phải, ta vô dụng, ta chỉ biết gây họa, ta không tốt. Nhị ca điều gì cũng đều tốt, ta điều gì cũng không đúng. Bọn họ không đến giúp ngươi là đúng, ta đến giúp ngươi sẽ không đúng, chính là muốn hại ngươi. Ta khốn kiếp, ta cút ngay đã được chưa hả!”
Hai mắt hắn đen bóng, tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng bừng, vừa quay người đã chạy bình bịch đi, dẫm cầu thang “ đùng đùng” chấn động.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc