Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 178

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Ban đầu Tống Dung Hoa dẫn người đến là muốn dạy dỗ tạp quán của Tô Mạt, kết quả trên đường đi đến tất cả gia đinh đều bị người ta kêu về, hiện tại Tống Minh Dương lại xuất hiện, nói như vậy là hắn cố ý phá hư chuyện tốt của nàng.
Nàng tức giân không thèm quan tâm đến lý lẽ của hắn, chỉ lôi kéo Hoàng Phủ Kha lên xe đi .
Chỉ quay lại ném cho Tô Mạt một câu,“Ngươi chờ đó!”
Sau khi Tô Mạt trở về, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ cười nói hai câu, đám người Hoàng Phủ Giác vừa nghe Tống Minh Dương đến, đều không khỏi hơi hơi nhíu mi.
Bọn họ hiểu biết Tống Minh Dương rõ hơn so với Tô Mạt nhiều.
Tô Mạt cũng không nhiều lời, dù sao binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.
Thì ra kho hàng đã dựa theo yêu cầu của nàng mà sửa chữa, làm rất nhiều ô vuông, vững vàng chắc chắn, ngay ngắn có trình tự rõ ràng, từng cái giá bên ngoài đều có thể treo biển tên, có thể phân loại.
Trừ bỏ kho hàng, còn có một tòa tiểu khóa viện được dùng để điều chế hương liệu.
Tiểu khóa viện này thực sự là nơi ẩn nấp an toàn, người ngoài căn bản không thể tùy tiện vào tìm hiểu cái gì, hơn nữa cho dù là tiểu nhị tiền viện cũng không thể tùy tiện đi vào.
Nàng phái người nói cho A Cổ Thái đem các loại hương liệu đã có, hương lộ, nước hoa lại đây, sau đó ở trong tiểu viện này tăng gia sản xuất, nhân số lượng lên nhiều hơn nữa. Chờ mấy ngày nữa, sau khi xem hoàng lịch, chọn ngày tốt xong là có thể khai trương cửa hàng .
Ngày cửa hàng của Tô Mạt khai trương được khâm thiên giám chọn ngày, là ngày 26 tháng 03.
Tên của cửa hàng này là do hoàng đế cùng Triệu tiên sinh nghĩ ra. Ngự Pu't đề tự, ngân câu tranh sắt lại độc đáo uyển chuyển, hàm xúc ý nhị, học sinh cùng văn sĩ học đòi đều đến chiêm ngưỡng ngự Pu't, bọn họ làm cho đường cái trước mặt tiệm trở nên chật chội hết sức.
Hơn nữa tiệm còn tổ chức hát hí khúc , người đến xem diễn đông nườm nượp, quả thực là vô cùng náo nhiệt, thật sự là buổi khai trương này đã đem toàn bộ kinh thành đều oanh động hoàn toàn, ngay cả tiểu thương ở ngoại thành đều đến xem náo nhiệt.
Tô Mạt còn cầu hoàng đế một việc, là nếu triều đình có quan viên nào dám đến gây thêm phiền hoặc đến tặng lễ đều sẽ bị xử lý nghiêm khắc giống nhau, phàm kẻ nào có ý muốn đến thiên ngoại lai hương tìm tòi hay xoi mói thì xin nhắn dùm cho họ biết, những người đó đều sẽ bị xử lý nghiêm khắc như những đối tượng đã nói trên. Tin này vừa tung ra lập tức ngăn chặn hoàn toàn tâm tư giả dối của những kẻ muốn dụng tâm kín đáo với cửa hàng.
Hoàng đế còn cho Hoàng Phủ Giác đến tặng một đội múa sư tử còn Tô Nhân Vũ cùng lão phu nhân tặng một gánh hát ở trước cửa xướng tuồng năm ngày.
Hoàng Phủ Cẩn nay là hộ bộ, cùng Hoàng Phủ Giác phụ trách phần cống phẩm hương liệu và đồ chơi quý giá.
Bởi có Hoàng Phủ Cẩn kiểm soát nên trong kinh thành chuyện to chuyện nhỏ gì cũng không xảy ra.
Bởi vì được Hoàng Phủ Cẩn trấn thủ, đám lưu manh lớn lớn nhỏ nhỏ ở trong kinh thành cũng không dám đến quấy rối.
Những kẻ con nhà quyền quý ghi hận trong lòng như Tống gia đương nhiên cũng không thể trực tiếp đến quấy rối.
Cho nên, tuy rằng người đến người đi, rất là bận rộn, nhưng cũng không loạn, càng không có xuất hiện sự cố gì.
Tô Mạt chân chính cảm nhận được uy lực của Hoàng Phủ Cẩn, hắn quả thực chính là cây Định Hải Thần Châm a, ngồi xuống ở nơi nào, cũng khiến cho người ta nhìn đến mà sợ, những kẻ trong bụng có ý đồ bất lương càng thấy kinh hôn fbatj vía, chỉ có thể xem qua loa, cũng tuyệt đối không dám sinh sự.
Thiên Ngoại Lái Hương vừa khai trương, khách hàng ào ạt, ngày ngày người đến người đi, có người hâm mộ mà tới, có người xem náo nhiệt, còn có người đến là muốn xem thử cái gì gọi là nước hoa kia.
Tiểu nhị của cửa hàng không đủ người, liền điều người từ Tô phủ cùng Quận Vương phủ điều động tới, phàm là đến hỗ trợ đều có thể được tiền thù lao không ít, cho nên cản không nổi việc có người không được đến còn oán giận, đều hận không thể có thể chen đến Hương lâu làm công.
Mỗi ngày thời điểm buổi tối Hương lâu tính sổ, bàn tính của Hình chưởng quầy “ đồm độp” gẩy lên vang đùng, quả thực là quá khiến người ta chấn kinh rồi.
Đồng tiền và bạc vụn kia dùng sọt lớn khiêng, số nguyên bạc chẵn khác lại rất nhiều.
Đương nhiên, trong cửa hàng cũng có người đến tìm hiểu tin tức, đã thấy được việc mở tiệm hương liệu rất mực kiếm bạc, còn có người bắt đầu có ý định, cũng muốn mở tiệm.
Tô Mạt cũng không để ý tới, mở cửa hàng đều có tự do, dựa theo gió mà lên cũng không có gì sai, mấu chốt là cần sản phẩm tốt, có chân chống đỡ.
Sự tranh đấu ở trên thương trường vốn chính là không thể tránh được.
Hơn nữa lúc này có tư cách cùng năng lực cùng nàng đấu, phỏng chừng cũng chỉ có mấy nhà trong kinh thành.
Tuyệt đối không phải hộ thương gia bình thường.
Khai trương tiệm được một tháng, Tô Mạt sai người bày nhiều loại hàng bậc chung giá thấp, loại thượng đẳng trân quý đều giấu bớt đi, gây thèm thuồng, như vậy mới có thể dẫn dụ khẩu vị của người khác.
Ngày này nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn ngồi ở lầu hai uống trà, nhìn bên ngoài trên đường cái đầu người chuyển động, đều là đến Hương lâu xem hàng hóa .
Mặc dù có thông đạo chuyên môn dành cho nhóm quan lại quyền quý, nhưng là bởi vì ngựa xe như nước, bọn họ có chút chờ không nổi, liền theo đại sảnh đi vào.
Dù sao nơi đó càng rộng rãi.
Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng vuốt nhẹ cốc trà, chậm rãi nói:“Tổng cộng bắt được 16 kẻ trên người mang acid mạnh, 08 kẻ mang theo sơn đỏ , 36 tên trên người mang chủy thủ, còn có kẻ có ý đồ phóng hỏa , kẻ trộm 18 tên......”
Tô Mạt nghe được cười ha ha,“Ngươi sao lại có thể lợi hại vậy chứ?”
Khóe môi Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi nhếch lên, việc khác thì tạm được, chuyện của nàng hắn rất để tâm làm.
Nếu là có người đến quấy rối, hắn đương nhiên không chút khách khí.
Hoặc nhiều hoặc ít đều phải đem chút thành tích về, nếu không, chẳng phải là làm cho bọn họ nghĩ đến nơi này dễ khi dễ, muốn quấy rối liền quấy rối sao?
Hai người nói lời này, liền thấy vài tên ăn mày nhếch nhác bẩn thỉu xông tới, hô:“Các vị đại gia xin thương xót, chúng tiểu nhân không cần tiền bạc không cần châu báu, chỉ cầu thưởng cho con gà, gặm được miếng xương liền đi chỗ khác xin......”
Bọn khiếu hóa tử ( ăn mày, khất cái ) này bẩn thỉu, chỉ hướng trên thân khách xông tới, những người khách bị bọn họ làm cho chán ghét cô cùng, lập tức ôm cái mũi tránh ra.
Bọn tiểu nhị của Hương lâu tiến lên đuổi bọn hắn, kết quả còn chưa có động thủ, một đám bọn họ liền lập tức nằm trên mặt đất khóc lóc om sòm giở trò ăn vạ.
“Mọi người đều đến đây xem, đánh người kìa, làm quan mà ***, kẻ có tiền giỏi lắm nha, không cho bọn khiếu hóa tử đường sống nha, đánh ૮ɦếƭ người ......”
Một kẻ ăn mày cũng không vấn đề, kết quả càng ngày càng nhiều tên, nhìn thấy có vẻ có hơn trăm tên tập tại lúc này.
Trên lầu sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn lạnh lẽo, hừ nói:“Nhất định là có người cố ý như thế, ta sai người đuổi bọn chúng đi.”
Lúc này phía dưới sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, bọn tiểu nhị Hương lâu cùng nhiều khất cái đã xảy ra xung đột, người Hoàng Phủ Cẩn mang đến không có mệnh lệnh của hắn cũng không thể động thủ.
Dù sao bọn họ là đại biểu ý kiến hoàng gia, nếu động thủ, sẽ bị kẻ có tâm cơ kích động, có thể gán cho Hoàng Phủ Cẩn cái tội danh áp bức dân chúng, lũng đoạn thị trường.
Tuy rằng hoàng đế bảo hắn giúp đỡ quản lý, nhưng là nếu khiến cho dân chúng bạo loạn lên, vậy có thể lấy tội danh hắn dưới chân thiên tử lộng hành, ức hiếp dân chúng để trừng trị hắn.
Nói vậy đối phương cũng là lầm tưởng điểm ấy cố kỵ của Hoàng Phủ Cẩn, cho nên mới trực tiếp phái tới đội khất cái.
Bọn họ cũng hiểu được, nếu ăn cắp, phóng hỏa, lưu manh quấy rối những thứ đó đều không được.
Vậy chỉ có một con đường mới có thể gây cho Hương lâu nhiễu loạn -- thì phải là chiêu thức đi kích động quần chúng.
Từ xưa đến nay, người làm chuyện, đều không phải là tự đi chế ra dư luận sao.
Bọn họ phái ra đám khất cái này, cùng Hương lâu xảy ra xung đột, đến cuối cùng mặc kệ là ai đúng ai sai, dù sao nhóm người khất cái ‘bình nứt không sợ bể’, chẳng có gì tốt để mất cả.
Mà cuối cùng kẻ bị hại, vẫn là Hương lâu.
Đều đã bị người đội cho cái mũ to tướng trên đầu là ức hiếp dân chúng, ỷ thế hiếp người, đánh đập ăn mày, vi phú bất nhân ( vì làm giàu mà bất nhân).
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc