Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 177

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

“Câm miệng!”
Tống Dung Hoa tức đến rống giận điên cuồng, giương mã tiên trong tay lên,“Ba” một tiếng hung hăng đánh trên mặt đất.
Xa xa đứng ở cửa đường hành lang Hoàng Phủ Cẩn nhất thời nhíu mi, cơ hồ nhịn không được muốn ra tay.
Tô Việt việc ngăn lại hắn,“Nhị điện hạ không cần nóng vội. Mạt nhi có thể tự mình ứng phó .”
Hoàng Phủ Giác ha ha cười,“ Tống tiểu thư như thế này, thật là làm nhục môn phong. Cũng không biết Tống tướng cùng Tống phu nhân nghĩ như thế nào thế nhưng còn cho phép nữ nhi như vậy xuất đầu lộ diện ra bên ngoài.”
Hắn nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn, cười nói:“Nghe nói Tống phu nhân cố ý đem nữ nhi gả cho nhị ca a.”
Hoàng Phủ Cẩn nhíu mi, lạnh lùng nói:“Ta không có hứng thú để chơi đùa với một đứa nhỏ.”
Hoàng Phủ Giác nhấp một ngụm R*ợ*u,“Mạt nhi hình như cũng là tiểu nha đầu. Nhị ca tựa hồ......”
Hoàng Phủ Cẩn mắt lạnh nghễ hắn,“Ngươi càng ngày càng nhàn rỗi thích quản chuyện thiên hạ rồi đó.”
Hoàng Phủ Giác rũ mắt tiệp xuống, nhị ca a nhị ca, ai mà thèm quản tiểu nha đầu chứ , nhưng Tô Mạt rõ ràng cũng là đứa nhỏ a.
Hắn cũng không phản bác, dù sao làm cho Hoàng Phủ Cẩn cùng Tống gia quan hệ ác liệt là tốt rồi, huống hồ tuy rằng phụ hoàng khinh thị Hoàng Phủ Cẩn, nhưng cả triều văn võ có mấy người dám khinh thị hắn?
Không dám kết giao nói là sợ bị liên lụy, không bằng nói là kính sợ mới đúng.
Cho dù hắn là thân đệ đệ, đến gần còn có chút cảm giác đảm chiến, huống chi mấy nhóm huân quý tử đệ?
Nếu không phải Mạt nhi mời khách, chỉ sợ muốn cùng hắn uống ly R*ợ*u sẽ là vấn đề khó khăn.
Hoàng Phủ Giác đánh bàn tính toán, thích ý uống R*ợ*u, trong đầu ý tưởng lại bay nhanh xoay chuyển.
Tâm tư Hoàng Phủ Cẩn toàn bộ chỉ đặt lên người Tô Mạt trên, chỉ cần nàng có nửa điểm nguy hiểm, hắn sẽ lập tức bay qua mặc kệ nàng cho phép hay không cho phép.
Nhưng nếu nàng đã có thể nắm mọi chuyện trong tay thì hắn cũng tuyệt đối sẽ không phá hư chuyện tốt của nàng.
Hắn _ _ _ thậm chí còn thực chờ mong nàng, hắn thích nhìn nàng bình tĩnh, điệu bộ xấu xa, kiêu ngạo như vậy nữa kìa.
Bên kia Tô Mạt biết bọn họ ở nhìn chằm chằm mình nhưng một chút cũng không để ý, nâng tay hướng sau phẩy phẩy, ý bảo mình không có trở ngại gì cả.
Nàng không hề sợ hãi nhìn Tống Dung Hoa xong, lại nhìn nhìn Hoàng Phủ Kha,“Tống tiểu thư, ngươi và Thập Tam công chúa ở cùng một chỗ lâu như vậy, vì sao một chút cũng không được công chúa một hun đúc thành tài? Công chúa tao nhã như vậy, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa. Không dựa dẫm vào mẹ mình như một số người nào đó. Ta đây vốn tưởng rằng......”
Tô Mạt vẫn là không tiếp chiêu, lại nói:“Ta nghe nói Tống gia các vị, tiểu thư người người xinh đẹp như hoa, có người tính tình tiêu sái lanh lẹ, có người tính tình ôn nhu nhàn thục, nhưng là không có nghe nói đến có kỵ xạ cao thủ. Không biết trong các vị tiểu thư Tống tiểu thư ngươi sắp xếp thứ mấy nha?”
Trong tâm Tống Dung Hoa lúc này chỉ có phẫn nộ, chém ra quyền đầu tiên không một chút suy nghĩ, thế nhưng tất cả đều đánh vào không khí.
Nàng phẫn nộ phất roi mạnh đi qua.
Con ngươi đen bóng của Tô Mạt đen chợt nhíu lại, bắn ra ánh sáng nguy hiểm, nàng điểm mũi chân một chút bay nhanh tránh thoát trường tiên sau lại phi thân dựng lên, theo thế roi quất ra một phen bắt lấy trường tiên sau đó lại mượn lực lượn vòng một cái, lập tức dừng ở trước mặt Tống Dung Hoa, mạnh mẽ quất roi xuống.
Tô Mạt vừa chơi đùa roi trong tay vừa nhìn sắc mặt đại biến của Tống Dung Hoa cùng một chút kinh hoảng của Hoàng Phủ Kha.
Hoàng Phủ Kha trách mắng:“Tô Mạt, ngươi muốn làm gì?”
Tô Mạt híp mắt, ánh mắt lạnh lùng , hơi hơi gợi lên khóe môi, cổ tay giương lên, nhìn về phía mặt Tống Dung Hoa quất xuống.
“A --”
Tống Dung Hoa kêu thảm thiết một tiếng, ôm đầu ngồi xổm, lúc cảm thấy trên mặt có vết cắt đau xé như lửa cháy mới sợ tới mức ô ô khóc lên mà chẳng còn nghĩ đến hình tượng nữa.
Hoàng Phủ Kha vội vàng nhìn cây roi trong tay Tô Mạt, cười hơi hơi nói:“Này, ta còn chưa thật sự quất ngươi, ngươi làm sao lại giống như con rùa đen rút đầu thế kia?”
Hoàng Phủ Kha nhìn nhìn, quả nhiên một roi quất xuống Tống Dung Hoa kia bất quá chỉ để lại vết hồng như sợi tóc mà thôi.
Tống Dung Hoa sắc mặt vừa trắng bệch lập tức biến xanh mét, nàng oán hận nhìn Tô Mạt,“Có bản lĩnh chúng ta tranh nhau bằng kỵ xạ!”
Kỵ xạ là sở trường của Tống Dung Hoa. Nhất là ngồi trên lưng ngựa, thiện xạ là không thành vấn đề .
Lúc này Hình chưởng quầy chạy tới,“Ông chủ, bên ngoài có vị Tống công tử muốn gặp ngài.” Tô Mạt hừ một tiếng,“Cái gì tống công tử Tống công mẫu , chẳng lẽ đến một cái ta đều phải gặp một cái sao?”
Nàng hừ một tiếng, xoay người bước đi. Để lại đấy là Tống Dung Hoa cùng Hoàng Phủ Kha tức giận đến ngã ngửa.
Ai biết bên ngoài lại truyền đến một âm thanh trong trẻo của nam tử,“Tô ngũ tiểu thư, tại hạ Tống Minh Dương, đã từ lâu nghe thấy phương danh tiểu thư như sấm bên tai, hôm nay đặc đến cầu kiến.”
Tô Mạt nghĩ nghĩ, Tống Minh Dương hẳn là Tống gia tam công tử, hôm nay là sinh nhật đại công tử nhà hắn, giờ này hắn chạy tới chỗ ta làm cái gì?
Chẳng lẽ cũng cùng một nhà nhưng đại ca và nhị ca nàng giống nhà ta… ngầm không hợp nhau?
Nghe nói Tống gia đại công tử cùng thái tử rất tốt, giống với Tô Trì - là phụ tá đắc lực của thái tử thì phải.
Vị tam công tử này lại như nhàn vân dã hạc, không hỏi chính sự, mỗi ngày thích đọc sách du ngoạn, hai năm trước còn đi các nơi du lịch .
Khi nàng đang thất thần suy nghĩ thì ở trước mắt đã thấy bóng người chợt lóe, một vị cẩm y tuấn lãng nam tử đã dừng ở trước mặt.
Tống Dung Hoa lập tức ô ô nhào vào trong lòng hắn,“Tam ca, tam ca ngươi phải làm chủ cho ta. Tô Mạt mời ta cùng công chúa đến làm khách, thế nhưng kết quả khi chúng ta gần đến thì nàng liền đóng cửa lại, muốn...... Ô ô......”
Tống Minh Dương cười cười, đem Tống Dung Hoa nâng dậy, “Ngươi không cần khóc kể, tất nhiên ta tự biết ngươi đến tìm Tô tiểu thư quấy rối.”
Tống Dung Hoa ngây ngẩn cả người, nước mắt lập tức nảy lên, đối mặt với địch nhân nàng còn có thể cậy mạnh, nhưng đây là ca ca của mình thế nhưng lại giúp đỡ ngoại nhân như thế.
Nàng oán hận nói:“Tam ca, nếu ngươi không phải đến giúp ta thì tới đây làm cái gì? Chẳng lẽ cũng hấp tấp đến muốn nịnh bợ nàng ta sao?”
Tống Minh Dương nhíu mày, hướng Tô Mạt làm thi lễ,“Xin lỗi. Tại hạ thay tiểu muội xin lỗi, ngày khác xin ghé lại bồi tội.”
Bấy giờ công tử tuấn lãng, nho nhã lễ độ đã lên tiếng tạ lỗi, mặc kệ người ta rốt cuộc đang suy nghĩ gì, nếu hắn đã có lễ trước, nàng cũng không thể thất lễ.
Tô Mạt còn thi lễ,“Công tử có lễ .”
Tống Dung Hoa tức giận lôi kéo Hoàng Phủ Kha bỏ chạy.
Tống Minh Dương cáo từ đi hai bước, rồi lại quay lại,“Tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng tại hạ tâm nghi đã lâu, tiểu thư tuy rằng tuổi còn nhỏ, lại thức đại thế, uyên bác, sáng tạo, nhanh nhẹn. Tại hạ đã hận không thể gặp gỡ. Thế nhưng chưa từng nghĩ hôm nay lại gặp nhau trong tình trạng thế này, thật sự là...... Hổ thẹn!”
Nói xong lại đối Tô Mạt xa xa thi lễ, mới nói:“Có chuyện phải nhắc nhở Tô tiểu thư, quý phô khai trương, chỉ sợ sẽ có người đến quấy rối, mong rằng tiểu thư chuẩn bị tất cả thật tốt. Tại hạ đã nói hết, xin cáo từ .”
Tô Mạt sợ run một chút, chẳng lẽ đây là tiên lễ hậu binh?
Người nhà họ Tống xem nàng không vừa mắt, nên cho vị tam công tử này đến nhắc cho tỉnh? Cẩn thận bọn họ quấy rối?
Thật ra nàng đã chuẩn bị tốt cả, phải ứng phó với tình huống phát sinh đột ngột như thế nào, phải đối phó với trăm phương ngàn kế của kẻ địch như thế nào.
Nàng chỉ nói cám ơn, còn Tống Minh Dương thì hướng nàng mỉm cười, chắp tay, đuổi theo Tống Dung Hoa đi ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc