Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 175

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng khẽ cười nói:“Ngươi sao lại ngốc vậy? Hắn là người hoàng đế phái tới, chúng ta không thể thờ ơ với hắn, càng không thể đuổi hắn đi, phải cho hắn im lặng, làm việc cho ngươi.”
Hoàng Phủ Cẩn đã tỉnh táo lại, hai ngày này hắn chỉ là vì sự tình đến quá mức đột nhiên, quá mức bi phẫn thương tâm, mới đánh mất lẽ thường.
Tô Mạt nhìn hắn,“Ngươi hiện tại có thể nói cho ta biết, vì sao lại như vậy?”
Hoàng Phủ Cẩn do dự một chút, Tô Mạt lập tức uốn éo đầu hừ một tiếng:“Không nói cho ta biết? Quên đi. Ta còn có việc, đi trước .”
Nói xong định nhảy xuống.
Hoàng Phủ Cẩn cuống quít giữ chặt nàng, vội vàng nói:“Mạt nhi, không phải.”
Tô Mạt cảm thấy đắc ý, tên nhóc này, nhìn đi phải trị dứt căn bệnh này của ngươi.
“Vậy là chuyện gì?” Nàng hơi hơi cười nhìn hắn, ánh mắt giảo hoạt như một con tiểu hồ ly.
Hoàng Phủ Cẩn ngẩn ra, chạm vào ánh mắt của nàng đột nhiên hiểu được, trong lòng nhất thời mềm lại.
Tiểu nha đầu này, luôn thông minh như vậy, làm cho hắn ở lúc thống khổ nhất thời điểm khó chịu nhất, lập tức có thể quên ngay đi những điều không vui đó, sốt ruột cũng được, vui mừng cũng được, tóm lại nàng chính là có thể làm cho hắn quên mất những điều này, trong con mắt đều là nàng.
Tiểu yêu tinh!
Hắn ngay cả cái quyền được ở một mình bi thương nuốt hận cũng đã cho nàng rồi, hắn nên như thế nào để cảm tạ nàng đây, như thế nào để yêu nàng đây?
Hắn thở dài, đem nàng ôm chặt vào trong lòng, nhớ tới trong lời nói của Tô Việt, lại nói:“Nay nàng lớn rồi, thật ra không thể tiếp tục như thế nữa.”
Tô Mạt hừ một cái lại tiếp một cái, nheo mắt với hắn,“Không thể như thế, liền có thể hôn sao?”
Còn bá đạo như vậy, dùng sức như vậy, coi nàng trở thành thịt xương để hắn cắn sao?
Hoàng Phủ Cẩn hai má nhất thời đỏ bừng, nàng lại đang chế nhạo hắn, hắn áy náy nói:“Mạt nhi, thực xin lỗi...... Ta, không bao giờ làm như vậy nữa.”
Tô Mạt cười một tiếng, ai không cho hắn làm như vậy ? Hai người yêu nhau, hôn nhau có quan hệ gì đâu? Chính là......
Không nên lên cơn đói khát như vậy, nàng bĩu môi, ung dung nhìn hắn, như là mèo con nhìn con mồi.
Hoàng Phủ Cẩn đành phải chủ động báo cáo, nói:“Hắn đem Diệp công công người từ nhỏ đi theo hầu hạ ta nhốt lại rồi.”
Tô Mạt a một tiếng, nàng trước kia vào trong cung của hắn, chỉ biết là hắn có một lão bộc vẫn hầu hạ hắn.
Hơn nữa nàng cũng nhìn ra được lão bộc kia có quan hệ với hắn rất đặc biệt.
“Lấy lý do gì?”
Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói:“Nói hắn đem ta dưỡng thành kiểu người tính tình quái gở kì quặc thiếu tình cảm, là cố ý.”
Nay nói ra, tâm không phải không đau, nhưng cũng phai nhạt đi rất nhiều.
Thật giống như nói việc gì khác vậy.
Trận mưa gậy kia, cũng thản nhiên tan mất.
Bạc tình bạc nghĩa thiếu tình cảm, ha ha, chê cười, đem con dưỡng thành kẻ bạc tình thiếu tình cảm, chẳng lẽ không phỉa là kẻ phụ thân cao cao tại thượng kia, hỉ nộ vô thường sao?
Hắn lạnh lùng nhíu mày, đem hai chữ phụ thân kia hung hăng ném ra ngoài.
Tô Mạt giang hai tay cánh tay nhẹ nhàng mà vỗ phía sau lưng hắn, an ủi nói:“Chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, đem Diệp công công thoát ra. Để hắn đến trong vương phủ hưởng phúc.”
Nàng còn chưa chân chính gặp qua vị Diệp công công này, nhưng hắn đối tốt với Hoàng Phủ Cẩn, chính là bằng hữu của nàng.
Hoàng Phủ Cẩn vội hỏi:“Hiện tại đừng cố sức, không có biện pháp .”
Tuy rằng hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác của hắn tinh tường, hoàng đế đối Diệp công công giống như có mối hận nghiến răng.
Diệp công công rõ ràng gọi là Diệp Tri Vân, hoàng đế lại luôn gọi hắn là Diệp Xuẩn Trư, không xứng gọi chữ “ Vân”.
Chuyện ân oán trong thâm cung, hắn không muốn lấy mấy chuyện đo đi làm phiền nàng.
Hắn thầm mong nàng khoái hoạt.
Sự tình này, hắn có thể tự mình lo liệu.
Có một số việc hắn khinh thường không hứng thú, cũng không đại biểu hắn không thể làm.
Có một số việc hắn không có hứng thú, không có nghĩa là thời điểm hắn bị ép buộc làm cũng chẳng sao.
“Cửa hàng của nàng tìm thế nào rôid? Có cần ta đi hù dọa người hay không?”
Hắn mỉm cười, khôi phục bộ dáng vân đạm phong khinh.
Tô Mạt nhìn hắn, ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng mà sờ sờ hai má hắn,“Hiện tại là Hoàng Phủ Cẩn hay là Tĩnh thiếu gia đấy?”
Hoàng Phủ Cẩn cầm đầu ngón tay của nàng, ôn nhu nói:“Hoàng Phủ Cẩn, chính là Tĩnh thiếu gia, Tĩnh thiếu gia chính là Hoàng Phủ Cẩn.”
Tô Mạt cảm thấy vui mừng, ôm hắn tiến vào trong lòng, thật tốt, hắn rốt cục có thể dũng cảm mà đối diện với chính tâm ma của mình.
Chỉ cần hắn có thể mở miệng thừa nhận hai người là một, như vậy cũng có nghĩa là hắn chân chính đối diện với tâm lý tổn thương, không hề trốn tránh .
Trước đây, hắn luôn đem chính mình là Tĩnh thiếu gia để trốn tránh những cái mà hắn không muốn nhắc tới.
Nay, hắn bắt đầu đối mặt, đây là một chuyện tốt.
Nàng cười cười, ôm chặt hắn,“Mặc kệ là Tĩnh thiếu gia, hay là Hoàng Phủ Cẩn, ta đều thích. Đều là người tốt nhất của ta.”
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng mà hôn lên trán của nàng, nàng còn chưa lớn hẳn, hắn vẫn còn thời gian.
Thật sự là vừa mong nàng nhanh chút lớn lên, lại sợ chính mình còn không có năng lực bảo hộ nàng ở bên người.
Rất nhanh, cửa hàng hương liệu của Tô Mạt trang hoàng xong xuôi, vị Hình chưởng quầy kia ngoài việc không làm được ông chủ buôn bán ra, chưởng quầy là rất có tài.
Ngắn ngủn vài ngày liền đem cửa hàng tu chỉnh đổi mới hoàn toàn, năm sáu gã sai vặt mi thanh mục tú, sáu bảy tiểu nha đầu làn da trắng nõn, khỏe mạnh sạch sẽ.
Còn dựa theo Tô Mạt yêu cầu, mỗi người làm hai bộ quần áo lao động.
Đám tiểu nhị nha đầu này người người đều là Hình chưởng quầy hiểu rõ gốc gác, từ trong đmá người quan hệ thông gia trong gia tộc của chính mình chọn lựa ra, như vậy sẽ không xuất hiện tình trạng nhà khác phái người tới làm gián điệp.
Ý tứ của Tô Mạt, cam đoan nội bộ bên trong trong sạch, trả thù lao cao.
Như vậy cho dù có người muốn gây mấy chuyện xấu, cũng chỉ có thể từ bên ngoài nghĩ biện pháp.
Bên ngoài đến, không giống người một nhà khó lòng phòng bị như vậy.
Hình chưởng quầy đem mặt sau chủ viện nhường ra để cho Tô Mạt sau này ở, hắn cùng phu nhân và tụi nhỏ đến tiểu khóa viện ở, tiểu khóa viện cùng với phía trước tiểu nhị viện thông nhau, cách chủ viện một con đường hẻm, không dính nhau.
Hơn nữa nếu cần, còn có thể mua vài căn nhà ở bên cạnh.
Mấy ngày này Tô Mạt thỉnh Tô Việt còn có Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Giác, Hoàng Phủ Giới vài người đến uống R*ợ*u, xem như cảm tạ bọn họ, đồng thời hy vọng về sau giúp đỡ nhiều hơn nữa.
Nàng trở lại trong kinh, Hoàng Phủ Cẩn giúp nàng tìm hai đầu bếp nữ đi theo đến, nay sẽ ở trong Hương lâu.
Bởi vì đều là người một nhà, Hoàng Phủ Giác kêu bọn họ đều không cần câu nệ, lại càng không cần hành lễ, ở bên ngoài rất không được tự nhiên.
R*ợ*u quá ba tuần, Tô Mạt lại nói còn muốn mua mấy gian phòng, để bọn tiểu nhị ở.
Hoàng Phủ Cẩn ly R*ợ*u trong tay, nhìn nàng một cái, hơi hơi ôm lấy khóe môi,“Không đủ chỗ ở, không cần mua thêm làm gì, Quận vương phủ thừa chỗ.”
Tô Mạt nhãn tình sáng lên, đúng a, tới đó ở đi, đó là người của nàng, còn có thể giúp hắn làm chút chuyện, cũng là người tin cậy bên cạnh hắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc